Sinh ra là con gái nên tôi luôn mong muốn mình sẽ có được một cuộc sống thật sự thoải mái và hạnh phúc. Dù vậy nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định đi theo tình yêu của mình và chấp nhận làm vợ của một chàng trai không mấy giàu có.
Ảnh minh họa
Sinh ra đã là tiểu thư con nhà giàu, bố mẹ tôi đều làm kinh doanh nên tôi có một cuộc sống thoải mái vô cùng. Tôi chưa từng phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì. Cũng chính vì vậy mà tôi nghĩ mình không quá mệt mỏi và phải suy nghĩ về chuyện tiền nong. Bản thân là tiểu thư nhưng cũng tương đối tự lập và cũng đã có một công việc ổn định cho riêng mình.
Tôi quen với một anh chàng, đang ở tuổi 25 nhưng anh mới chập chững bắt đầu sự nghiệp của mình. Gia đình anh thật sự không giàu có nếu không muốn nói là nghèo. Nhưng tôi nhìn thấy ở người đàn ông đó rất nhiều đặc điểm tốt, ở người đàn ông đó có sự chịu khó, cần cù và ý chí vươn lên. Với tôi thì một người đàn ông chỉ cần như thế là đủ. Nếu như anh ta giàu có mà không có ý chí hay tài giỏi thì nhanh chóng của cải cũng sẽ không cánh mà bay.
Bởi vậy khi chọn người đàn ông nghèo để yêu, tôi cảm thấy mình có thể kiên trì được. Chúng tôi yêu nhau được hơn 2 năm, công việc của anh vẫn chưa có bước tiến triển mới. Hiện tại nó vẫn giậm chân tại chỗ. Anh bắt đầu nôn nóng, cả tôi cũng đã muốn ổn định gia đình. Thế là hai đứa quyết định cưới.
(Ảnh minh họa)
Trước ngày cưới mẹ có vào phòng tôi nói chuyện riêng. Mẹ tôi bắt đầu nói:
- Nếu con thật sự quyết định lấy cậu ấy mẹ cũng không ngăn cản được. Nhưng sau này sướng hay khổ đều là ở con cả, bởi thế đừng khiến mẹ đau lòng nếu con không được hạnh phúc. Mẹ thấy cậu ấy cũng là người tốt, mỗi tiền tài thì chưa biết được sẽ ra sao.
- Mẹ yên tâm, con tin tưởng vào lựa chọn của mình.
- Được rồi, chuẩn bị ngủ đi con mai còn làm cô dâu của người ta.
Bố mẹ tôi tuy làm kinh doanh nhưng thật sự hai người sống rất tình cảm. Đặc biệt là bố mẹ tôi chỉ có duy nhất một mình tôi. Thế nên gia đình neo người giờ tôi lại đi lấy chồng thì chỉ còn mỗi bố mẹ với nhau.
Ngày cưới cũng đến. Mọi người đều ngỡ ngàng, đặc biệt là bạn học của tôi khi tôi chấp nhận lấy một chàng trai nghèo kiết xác. Có người còn cười mỉa mai tôi nữa. Nhưng tôi bỏ mặc tất cả. Chỉ đến đêm tân hôn tôi mới thật sự thấy buồn lòng. Người ta tân hôn trên những chiếc giường xa hoa thì tôi và anh lại tân hôn trên một chiếc giường đơn từ tận thời anh còn đi học ở nhà bố mẹ mua cho. Ai nhìn vào căn nhà đó cũng ngán ngẩm.
Đêm tân hôn thật sự là kỉ niệm khó quên tỏng cuộc đời. Sống từng ấy lâu tôi chưa một lần phải ngủ trên chiếc giường nào xập xệ đến thế, lại còn căn phòng lụp xụp và ẩm mốc. Vừa vào phòng anh đã ôm lấy tôi rồi nói:
- Anh thật sự thấy mình có lỗi với em. Chỉ vì anh mà giờ em lại không có được cuộc sống như ngày xưa.
- Anh nói liên thiên gì vậy?
- Anh, anh thấy mình kém cỏi quá.
- Đừng nói linh tinh nữa. Em tin ở anh, thế là được. Anh chỉ cần cố gắng vì em là em vui rồi.
- Em sẽ không bỏ anh chứ?
- Tất nhiên là không rồi, cưới rồi thì em sẽ không bỏ anh đâu.
Chiếc giường đơn phát ra cả tiếng kêu ngay khi một trong hai đứa trở mình. Cũng vì căn nhà cấp 4 nên hai đứa đành không tân hôn mà đợi lên thành phố sống ở nhà trọ rồi tân hôn sau. Tôi đã không bỏ anh dù có một đêm tân hôn không như ước nguyện. Ai cũng nói tôi dại dột nhưng tôi tin tưởng vào người đàn ông của mình.
Đến 10 năm sau thì mọi chuyện đã thay đổi. Công việc làm ăn của anh phất lên. Chúng tôi có nhà đẹp, xe xị và có một cô con gái ngoan ngoãn. Mọi người đều nghĩ tôi sẽ phải sống trong cảnh nghèo khổ suốt đời. Ai đời cô tiểu thư lá ngọc cành vàng đàng hoàng mà lại đi lấy ông chồng nghèo rách mùng tơi. Cuối cùng thì sau 10 năm tôi cũng đã chứng minh được quyết định của mình ngày hôm đó là đúng. Thứ mà 10 năm tôi hi sinh tuổi xuân của mình để ở bên người đàn ông đó chính là một gia đình đầy đủ tiện nghi, khá giả và có những đứa con ngoan cùng sống bên nhau thật hạnh phúc.
Theo blogtamsu