Làm mẹ, tôi thật sự cũng muốn được con mình tận hiếu với mình. Thế nhưng ở cái tuổi ngoài 60 tôi mới thấm được câu người ta thường hay than phiền với nhau về việc một mẹ nuôi được 10 con nhưng 10 con không nuôi được một mẹ.
ảnh minh họa
Gia đình tôi sống ở quê. Tuy vậy nhưng gia đình từ bé cũng có chút của ăn của để. Bố mẹ cũng có buôn bán kinh doanh này kia một chút nên cũng không quá khó khăn trong đời sống. Thế nên việc sống một cuộc sống không quá gò bó.
Tôi lấy chồng khi 27 tuổi, ở cái thời điểm đó thì được xem như là lấy chồng muộn. Đã vậy vợ chồng tôi còn bị hiếm muộn về con cái. Chỉ có duy nhất một cô con gái. Tất cả tình yêu thương chúng tôi đều dành hết cho con. Cũng vì thế nên vợ chồng tôi tương đối nuông chiều cô công chúa của mình.
Sau này con gái cũng lớn lên. Trở thành một cô con gái xinh đẹp. Ai nấy trong họ hàng, gia đình tôi đều tự hào. Vì có một cô cháu gái xinh xắn lại còn học giỏi.. Rồi con gái lên thủ đô học tập và tốt nghiệp đại học rồi lấy chồng trên đó. Quãng thời gian sau đó thì chồng tôi mất vì bị ung thư đại tràng. Cả ông bà nội ngoại hai bên đều đã mất cả. Mọi người họ hàng khuyên tôi nên lên thành phố nương tựa cô con gái.
(Ảnh minh họa)
Tôi nghe thấy cũng phải nên quyết định bán hết nhà cửa cho vào một cuốn sổ tiết kiệm được hơn 1 tỷ. Vợ chồng con gái tôi sống trên thành phố cũng chỉ sống trong nhà đi thuê nên tôi cũng hi vọng số tiền này sẽ giúp được cho con gái mình. Tôi làm một cuốn sổ 1 tỷ đưa con gái rồi một cuốn hơn 200 triệu dùng để phòng thân.
Nghĩ cũng lạ tự dưng tôi lại có thể nghĩ ra cái kế phòng thân đó nữa. Tôi càng nghĩ càng thấy bản thân mình khó hiểu. Cũng có thể nghe nhiều chuyện không hay nên tôi đâm ra cũng hoài nghi. Trước khi lên thành phố tôi cũng nói điều này với một cô cháu. Cô cháu nghe vậy liền nghĩ cho tôi kế sách là sau khi lên đó xem vợ chồng con gái đối xử thế nào. Rồi thử lú lẫn quên đường về gọi con gái ra đón xem sao. Không hiểu sao tôi thật sự muốn thử một lần. Cũng cuối đời rồi, tôi không cần quá nhiều tiền cho bản thân. Tôi muốn giúp đỡ vợ chồng con gái. Nhưng trước hết tôi phải nhận được sự đảm bảo về vấn đề chăm sóc tôi những ngày cuối đời từ hai đứa nó cũng là một điều vô cùng hợp lý.
Sau đó tôi lên thành phố. Con gái nhìn thấy tôi lên như thế cũng vui mừng lắm. Ngay đêm đầu tiên con đã hỏi tôi rằng đã bán nhà chưa? Nhà ở quê được nhiều tiền không? Mẹ cất ở đâu. Tôi trả lời bán rồi và đành đưa cho con cuốn sổ tiết kiệm một tỷ và dặn dò. Càng trả lời những câu hỏi từ con càng khiến tôi buồn lòng.
Con gái tôi có một cậu con trai, cháu trai tôi năm đó cũng đã hơn 3 tuổi. Thật sự nghĩ rất nhiều về gia đình con gái. Con rể tương đối quý mến tôi. Cậu con rể cũng tận tình chăm sóc tôi lắm. Nhưng thật sự tôi vẫn sợ mình bị lừa gạt. Bởi thế ý định thử lòng con gái đẻ của mình càng thôi thúc trong lòng tôi. Hôm đó, tôi đã cố tình hỏi con gái tôi một mình ra đằng chợ xa để tham quan rồi mua này nọ. Thế nhưng tôi đã giả vờ hơi đãng trí được khoảng một tuần rồi. Cái kiểu giả vờ nhớ nhớ quên quên khiến cô con gái nhiều lần cau có mặt mày.
Hôm đó, tôi đi ra đến chợ. Chơi một lúc, nói là chơi nhưng chỉ là tôi ngồi ghế đá suy nghĩ rất nhiều về thử thách này. Nếu tôi thành công thì có thể gia đình sẽ hạnh phúc. Nhưng nếu không, thật sự tôi không dám nghĩ tới. Thế rồi tôi giả vờ quên đường về. Tôi cố tình nhớ số điện thoại của cô con gái và nhờ một cô gái cũng chạc tuổi con gái mình đang đi chợ cho mượn nhờ điện thoại. Cũng may cô ấy vui vẻ cho mượn luôn. Sau đó tôi nhờ cô gái đó nói với con gái tôi rằng tôi hơi đãng trí nên giờ không nhớ đường về nhà, tôi đâu đớn vô cùng khi nghe đến tên tôi mà con gái lại trả lời: “Chị nhầm rồi, mẹ tôi mất rồi làm gì còn mẹ nào nữa?”. Tôi rụng rời, lắp bắp không nói thành câu.
Tôi tự tìm đường trở về nhà. Cứ nghĩ rằng thôi thì cố gắng về xem con gái đối xử với mình ra sao. Nhưng vừa về đến nhà tôi đã sốc nặng hơn khi thấy bàn thờ dành cho mình đã được chuẩn bị sẵn. Tôi không còn gì để nói nữa bước vào nhà. Ai nấy đều sững sờ khi nhìn thấy tôi, tôi đến chỗ con gái tát con một cái rồi gói gém đồ đạc bỏ đi mà không thể nói thêm câu nào.
Tôi ra khỏi nhà vợ chồng con gái tìm lấy một căn phòng trọ nhỏ. Thật sự có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ được rằng đứa con gái mình dứt ruột đẻ ra lại có thể có hành động như vậy. Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu mình đã làm sai ở đâu. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy cuộc đời này bế tác. Hiện tại tôi vẫn sống một mình những ngày cuối đời không có ai bên cạnh. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo blogtamsu