Tôi suy sụp, trầm cảm và khóc rất nhiều khi biết sự thật. Tôi khóc lóc, đập phá và kể cả đánh em nhưng thật lạ là em không hề oán trách, không hề phản ứng lại, chỉ biết khóc cùng tôi.
Ảnh minh họa
Hôm nay là ngày em lên xe hoa về nhà chồng. Tôi thực sự rất buồn, đau khổ vì biết mình đã mất em mãi mãi. Chúng tôi yêu nhau từ hơn 3 năm về trước. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đã thực sự hạnh phúc, đi đâu cũng có nhau. Chúng tôi đã chia sẻ tất cả cùng nhau, kể cả công việc, tình cảm hay chuyện gia đình… Đáng tiếc là mọi thứ hạnh phúc đẹp đẽ ấy chúng tôi đều để trong vỏ bọc chị em, bạn bè thân thiết và chưa một lần dám công khai mối quan hệ đồng giới của mình.
Em rất sợ gia đình và mọi người biết mối quan hệ này. Tôi cũng tôn trọng điều đó và chỉ cần cả hai thấy hạnh phúc là được. Tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì em và cảm nhận em cũng vậy. Chúng tôi lo lắng, quan tâm, chăm sóc cho nhau hàng ngày. Rồi cũng đến lúc ba mẹ hối thúc em lấy chồng khi tuổi đã ngấp nghé 30. Em rất thương cha mẹ và nói sẽ lấy chồng. Tôi đau khổ mỗi khi nghe em đề cập đến việc đó nhưng chẳng biết phải làm gì hơn. Em xinh đẹp, biết đối nhân xử thế và chăm chỉ, biết lo cho gia đình. Tôi thường đùa em là "Sau này ai cưới được em phước 3 đời" và ngày đó cũng đến thật.
Em giấu tôi để nhận lời quen với một người con trai, không dám nói vì sợ tôi đau khổ. Tôi suy sụp một thời gian dài, bị trầm cảm và khóc rất nhiều khi biết sự thật. Tôi khóc lóc, đập phá và kể cả đánh em nhưng thật lạ là em không hề oán trách, không hề phản ứng lại, chỉ biết khóc cùng tôi. Em nói nếu làm gì để cho tôi thấy thoải mái thì cứ làm, kể cả đánh em. Một năm trôi qua tôi chưa thể quên em, chưa hết đau buồn và tuyệt vọng. Tôi có nên chờ em quay lại không khi cảm nhận em chỉ lấy chồng cho phải phép chứ không yêu người đó thực sự?
Theo VNE