Thời đại bây giờ nói đến chuyện “trọng nam khinh nữ” chắc nhiều người sẽ cười nó là chuyện vớ vẩn, rằng nó không còn tồn tại nữa. Nhưng không nó vẫn tồn tại, hiện hữu hoặc vô hình trong mỗi gia đình mà thôi.
Ảnh minh họa
Tú là con trưởng, lại còn là con trai độc nhất trong nhà. Tính Tú gia trưởng thì khỏi phải bàn rồi vì từ nhỏ Tú đã được bố giáo dục cho cái nếp sống quy củ. Đàn ông trong nhà phải lo toàn bộ công to việc lớn. Ngược lại, chuyện bếp núc, chợ búa là của phụ nữ. Và phụ nữ thì không bao giờ được quản chuyện của đàn ông. Tú gia trưởng nên cô gái nào cũng sợ.
Vậy mà Hạ thì ngược lại. Hạ với Tú cứ như cặp bài trùng vậy. Tuy là con gái nhưng tính cách của Hạ rất cứng rắn, thậm chí có phần bảo thủ. Cả hai người hợp thành một cặp là quá hợp lý rồi. Chỉ là không ai nghĩ được, khi về chung sống dưới một mái nhà rồi, cái tư tưởng bảo thủ ấy lại gây ra câu chuyện đau lòng đến vậy.
Hạ mang thai…
– Đã biết là trai hay gái chưa em? Anh sốt ruột quá! – Tú hỏi dồn Hạ
– Em còn mong biết hơn anh vạn lần ấy. Anh là con trưởng, em mà không sinh được con trai để người ta đàm tiếu em à! – Hạ có phần bực bội vì Tú hỏi quá nhiều
Vậy là vô hình từ khi đứa trẻ còn chưa biết được giới tính, Hạ và Tú đều mong mỏi nó theo ý mình. Bước sang tháng thứ 3, Hạ đi siêu âm, bác sĩ chúc mừng từ “con gái” mà Hạ hụt hẫng khủng khiếp. Nhìn nét mặt Hạ, bác sĩ sợ như nhiều ca khác, biết con gái sẽ bỏ liền nhẹ nhàng:
– Thời đại nào rồi, nam hay nữ còn quan trọng gì nữa, miễn sao con mình sinh ra bình thường, khỏe mạnh là được rồi!
Hạ cáo từ bác sĩ ra về. Về nhà, Hạ và Tú chẳng ai nói với ai câu nào. Tại sao lại là con gái cơ chứ? Rồi phen này họ hàng sẽ nói ra nói vào câu trách nhiệm và thúc giục Hạ sinh thêm đứa nữa cho xem. Quả đúng như Hạ nghĩ nên chuyện mang bầu khiến Hạ mệt mỏi kinh khủng. Tú không trách gì Hạ. Chuyện sinh trai hay gái Tú biết là do Tú nên Tú quay sang trách mình. Cả hai đều mong đứa trẻ sớm chào đời.
Con bé chào đời vào một ngày nắng xuân rất đẹp. Khuôn mặt ánh lên nét thánh thiện, đáng yêu mà cả Hạ và Tú đều không vui mừng khi thấy nó. Rồi con bé vừa chào đời thì công việc của cả Tú và Hạ đều gặp trục trặc. Trong nhà cũng có nhiều chuyện rối ren, mâu thuẫn. Thành ra cứ nghe tiếng con khóc là cả Hạ và Tú đều thấy bực mình. Con bé vô tình bị coi là điềm không may. Con bé được gần một năm thì Hạ và Tú tính chuyện mang thai tiếp đứa thứ 2. Và Tết năm đó, lấy cớ là con còn nhỏ, vợ chồng Hạ để con bé ở nhà với ô sin để đi thăm họ hàng. Khi ấy, nó còn bé nên chưa hiểu gì.
Năm thứ 2…
Siêu âm thai con trai, Hạ và Tú mừng hơn trúng độc đắc. Cuối cùng thì trách nhiệm của cả hai cũng được rũ bỏ. Từ lúc siêu âm con trai, Hạ và Tú cũng quên luôn rằng mình còn có một đứa con gái. Và Tết năm đó, Hạ vác cái bụng bầu 6 tháng đi chơi Tết, hớn hở khoe với mọi người. Tú thì bận rộn những bữa tiệc rượu chúc mừng và cả hai đều thống nhất để con bé ở nhà cho khỏi vướng chân. Tú nói:
– Con gái, ra đường đầu năm làm gì cho rách việc.
Mắt con bé rơm rớm…
Em trai chào đời, con bé chính thức thành sinh vật ngoài đảo. Không còn ai quan tâm đến nó ngoài bà ô sin. Nó buồn, tủi thân nhưng chẳng dám khóc vì sợ bố mẹ mắng. Tết lại về rất gần rồi…
Thấy bố mẹ sắm sửa quần áo, đồ đạc chuẩn bị đi chơi Tết, con bé tiến lại gần, ngập ngừng:
– Bố mẹ ơi cho con đi với! – Dứt lời, nó sợ hãi nhìn bố mẹ
– Con ở nhà đi. Con còn nhỏ, đầu năm nhỡ ăn nói không hay lại làm người ta phật ý. – Tú kiếm cớ
– Tết này mẹ cho con đi chơi cùng bố mẹ nhé, con hứa sẽ không mở miệng nói gì đâu! – Con bé cúi gằm mặt xuống
Cả Tú và Hạ đều sửng sốt trước câu nói của con bé. Cả hai nhận ra, mình vẫn còn một đứa con gái nữa mà. Nước mắt con bé rơi xuống, Hạ vội đưa con trai cho Tú đang tái mặt, ôm lấy con bé vào lòng. Câu xin lỗi bình thường dễ nói là thế mà không ngờ ngay lúc này cả Hạ và Tú đều không thể thốt ra được. Sự bảo thủ, cố chấp đã khiến vợ chồng Hạ làm con bé tổn thương bao nhiêu lâu nay. Giờ bù đắp, liệu có phải quá muộn rồi không? Con nào cũng là con, đừng thiên vị, đừng quan trọng trai gái, trẻ con mong manh, tổn thương sẽ theo nó hết cuộc đời.
Theo Webtretho