Rồi cơn đau dồn dập hơn, ông thấy mọi thứ trước mắt cứ mờ dần và ngã gục xuống nền đất lạnh, ông run rẩy và…
Con trai nhỏ cất tiếng khóc chào đời thì cũng là lúc ông vĩnh viễn mất đi vòng tay yêu thương của bà. Bà ra đi mà không nhìn được mặt con chỉ vì sinh quá khó. Ông ôm lấy bà mà khóc, nỗi đau thương của ông, chứng kiến, chẳng một ai cầm được nước mắt.
Đám tang cho vợ xong là những chuỗi ngày khốn khó nhất cuộc đời ông. Hoàn cảnh gia đình ngay từ khi bà còn sống đã không khá giả gì rồi. Nguồn lao động chính là ông, giờ ông lại phải ở nhà chăm sóc con nên khó khăn càng chồng chất khó khăn. Họ hàng, xóm làng cũng đều nghèo khó như gia đình ông nên cũng không ai giúp đỡ được gì nhiều. Có những lúc hết sữa, nhà không còn lấy một xu, ông đã phải nuốt nước mắt cho con uống chút nước cháo loãng để qua cơn đói khát sữa mẹ.
Rồi cứ tưởng không thể nào vượt qua được những ngày tháng khó khăn nhất ấy…
Nhìn con trai chập chững những bước đi đầu tiên, biết bập bẹ gọi bố, ông mừng rơi nước mắt. Ông gần như vắt kiệt sức lực mình để nuôi dạy cậu con trai nhỏ nên người. Ai khuyên đi bước nữa, ông cũng không nghe. Ông sợ con mình thiệt thòi. Ông thì ra sao cũng được.
May mắn con trai ông rất sáng dạ học giỏi. Nhà nghèo dù thế ham học, chẳng được học thêm học bù như chúng bạn, nửa ngày đến trường, nửa ngày đi làm thuê kiếm tiền tuy nhưng năm đó con trai vẫn đỗ đại học với số điểm rất cao.
Ông không muốn con lo lắng. Ai cũng bảo, rồi sau này ông tha hồ mà hưởng phúc cùng cậu con trai giỏi giang của mình. (Ảnh minh họa)
Ngày biết tin con đỗ đại học ông vừa mừng vừa lo. Ông sợ mình không có đủ sức lực để kiếm tiền nuôi con ăn họ. Nhưng ông nghĩ kĩ rồi, có chết cũng phải cho con học tới cùng. Căn nhà đơn sơ không có gì đáng giá, làm được đồng nào ông gửi hết cho con. Có những ngày ở nhà, ông chỉ ăn rau luộc chấm muối nhưng vẫn giấu con trai rằng mình sống ổn. Ông không muốn con lo lắng. Ai cũng bảo, rồi sau này ông tha hồ mà hưởng phúc cùng cậu con trai giỏi giang của mình. Ấy thế mà cuộc đời…
Con trai ông thành đạt, nghe đâu làm chức gì to lắm. Mọi người trong làng chúc mừng ông ghê lắm. Ai cũng hỏi ông bao giờ con trai về đón ông lên hưởng phúc. Nghe câu ấy xong, tự nhiên nụ cười trên môi ông tắt ngấm. Hình như, con trai ông chưa có nói gì tới chuyện này.
- Cuộc sống của con ổn không? Lâu rồi không thấy con về.
- Con bận lắm, vất vả lắm về làm sao được hả bố.
Con trai ông dứt lời rồi cũng cúp máy luôn. Trả tiền cho bà chủ cửa hàng điện thoại, ông lầm lũi bước đi, đôi chân trĩu nặng tưởng như muốn dính chặt xuống mặt đường. Mọi người nhìn ông, cũng đoán già đoán non được chuyện gì đó. Rồi ông đổ bệnh. Họ hàng gọi điện lên cho con trai ông, kêu nó về đưa ông lên chăm sóc. Hơn nữa giờ thành đạt rồi, chẳng phải là lúc nó nên báo hiếu ông hay sao? Con trai ông không muốn mọi người nói ra nói vào nhiều điếc tai nên hậm hực thu xếp về đón ông lên nhà. Chẳng ai ngờ, đó là lần cuối cùng họ được nhìn thấy ông…
Ngày đầu tiên lên sống cùng con trai…
Chợt nhớ đến giờ uống thuốc, ông xuống bếp ăn chút cơm nguội còn thừa lại ban sáng. (Ảnh minh họa)
Con trai ông đi từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về. Bệnh, lại không quen nhà cửa toàn tiện nghi hiện đại, ông chẳng biết dùng. Cả đời ông có biết cái bếp ga, cái nồi cơm điện là gì. Thế mà con trai ông chẳng để ở nhà cho ông thứ gì có thể ăn được. Bụng đói cồn cào, ông chẳng thể uống thuốc. Tới tận 8 giờ tối, con trai ông mới cầm về cho ông một chén cháo nhỏ trong bộ dạng say khướt.
Ngày thứ hai…
Ông không dậy nổi vì mệt. Lết xuống giường thì con trai ông đã đi từ bao giờ. Trên bàn ăn có úp lồng bàn, ông mở ra thì thấy trong đó có tô cơm còn ấm và vài miếng chả. Nước mắt ông rơi xuống. Gắng gượng ăn một chút, uống vài viên thuốc, ông thiếp đi vì kiệt sức. Mở mắt ra ông đã thấy tối chập choạng. Nhà tối om, con trai ông vẫn chưa về. Điện thoại cũng không có để gọi, anh đành ngồi chờ. Chợt nhớ đến giờ uống thuốc, ông xuống bếp ăn chút cơm nguội còn thừa lại ban sáng.
Nhưng thật không may, trời nắng, cơm thiu mất rồi. Ông tự trách mình không cẩn thận rồi lọc cọc vào giường nằm đợi con trai về. Nhưng đợi mãi, đợi mãi cho quá nửa đêm, con trai ông vẫn không về. Tự nhiên ông thấy lồng ngực đau nhói, thuốc không thể không uống được. Anh đành cố bám tường xuống bếp xem còn gì bỏ bụng không. Nhưng không có gì ngoài chén cơm thiu kia cả. Rồi cơn đau dồn dập hơn, ông thấy mọi thứ trước mắt cứ mờ dần và ngã gục xuống nền đất lạnh, ông run rẩy và…
Ông thấy bà, bà đang mỉm cười dang tay đón ông, ông mừng lắm và mỉm cười khi giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt.
Ông chết sau 3 ngày được con trai đón lên báo hiếu. Ông chết bên chén cơm thiu và cơ thể đã cứng ngắc khi anh con trai về. Biết chuyện của ông, ai cũng phẫn nộ, thấy căm giận thay cho ông. Con trai ông, đến lúc ấy mới tỉnh ngộ thì cũng quá muộn rồi. Còn ông, không biết ông có hối hận khi đã sinh ra một người con trai như vậy không. Nhưng có lẽ, nỗi ân hận lớn nhất đời ông chính là theo con trai lên thành phố chờ báo hiếu.
Theo Thể thao xã hội