Trên đời này, chẳng có sự kiên cường thật sự nào mà không trải qua vài lần bật khóc nức nở cả. Em nhìn thấy, em ngưỡng mộ khí chất của rất nhiều người phụ nữ ngoài kia, nhưng em nên hiểu có được điều đó…
Viết cho cô gái của chị!
Cô gái của chị, giờ này em đã thôi khóc chưa? Chuyến bay kéo dài 11 tiếng đồng hồ có lẽ đã đáp cánh, cũng là từng ấy thời gian chị không bên em sau những ngày lặng lẽ giúp em lau nước mắt. Giờ em thế nào? 11 tiếng để khóc một mình, giờ em đã sẵn sàng để tiếp tục cho cuộc chiến trong năm tiếp theo. Lau khô nước mắt nhé em, bởi rồi đây em còn phải đơn độc chiến đấu với cuộc đời đầy đao gươm ngoài kia nữa. Không ai có thể bên em mãi, vì cuộc sống này quá bận rộn, ai cũng còn phải lo cho cuộc sống của mình nữa em à! Kể cả chị- người mà em tin tưởng nhất.
Em à, khi mà chị đan tâm giáng vào em một cái tát thì kẻ đau lòng nhất chính là chị đây. Cái đau của thể xác chưa bao giờ bằng nỗi đau tâm hồn em ạ. Bởi chị không kìm lòng được khi thấy em chị trở về trong bộ dạng thảm hại như thế. Đâu rồi cô gái mạnh mẽ và đầy kiên cường của chị? Đâu rồi cô gái với đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu? Sao lúc đó, lại là kẻ thảm bại với đôi mắt đục đờ đẫn và dáng đi rệu rã u sầu đến thế?
Ngày 30 tháng chạp, em bước ra từ cánh cổng sân bay, không vồn vã như những ngày trước, sẽ nhảy cẫng lên ôm chị. Em lần này bước đi như kẻ vô hồn.Đêm giao thừa, nhà nhà cùng quây quần bên nhau, em chỉ lặng ôm chị khóc và những ngày sau cũng thế. Suốt ba mồng tết, em chỉ khóc và khóc! Em hỏi chị, có phải em yếu đuối quá không? Có phải em làm chị thất vọng lắm không? Không em ạ! Chị chỉ thất vọng khi em chị không biết cách đứng dậy sau những vấp ngã mà thôi. Và em chỉ yếu đuối khi em là kẻ không dám đối diện với cảm xúc của chính mình thôi em ạ.
Nhìn đi em, ngoài kia có biết bao người cũng như em đấy. Người ta, cũng đang đối mặt và trải qua nỗi đau như em, thậm chí còn hơn thế! Nên em gái của chị, đừng than thân, trách phận em nhé! Đừng trách trời cao không công bằng em ạ! Xã hội có thể không công bằng nhưng trời cao thì có. Nếu ông ấy, không để em vấp ngã em làm sao biết được mình bản lĩnh ra sao. Nếu ông ấy, không cho em gặp cả tiểu nhân và quân tử em mãi sao có thể nhìn thấu lòng người. Nên tin chị em ạ, cái em mất đi thực chất là chưa bao giờ thuộc về em,còn là của em thì nhất định sẽ về bên em. Mang điều này đi khỏi em nghĩa là trời cao biết em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn thế. Ông ấy, đang thử thách xem em có dám đương đầu để bản thân xứng với nó hay không mà thôi.
Trên đời này, chẳng có sự kiên cường thật sự nào mà không trải qua vài lần bật khóc nức nở cả. Em nhìn thấy, em ngưỡng mộ khí chất của rất nhiều người phụ nữ ngoài kia, nhưng em nên hiểu có được điều đó họ đã đánh đổi bằng rất nhiều những vấp ngã, vùi dập của quá khứ. Cái mạnh em thấy ngày hôm nay, là bởi vô vàn những tổn thương trước kia đã rèn họ mà thành. Đừng hỏi rằng, những phụ nữ kia có mệt không? Mệt, tất nhiên rất mệt em ạ! Đến cả việc, cho bản thân yếu đuối một chút sau chuỗi ngày cố gắng, chính em còn thấy mệt thì người ta đã mạnh mẽ gồng gánh suốt những ngày qua làm sao không mệt hả em?
Chẳng qua, sự khác biệt là sự từng trải cho họ biết, nước mắt đáng quý như thế nào? Nên họ biết dành nước mắt cho điều xứng đáng hơn. Xã hội, khắc nghiệt ra sao? Nên họ biết, thay vì yếu đuối thì có phải bò họ cũng phải mạnh mẽ mà vượt qua." Con đường đời của mình phải do mình đi hết", hơn ai hết là họ hiểu như vậy.
Nên em gái của chị, chị hi vọng… à mà không, là chị tin. Tin em của chị đủ bản lĩnh để đạp lên tất cả đau thương mà làm lại cuộc đời mới. Trên đường đời, sẽ có người đi cùng em một đoạn, có người ngồi cùng em tại một điểm dừng, nhưng không có ai bước đi hộ em. Nếu lỡ vấp ngã thì phải biết tự đứng dậy, đừng đợi người đến đỡ vì chẳng có đâu.
Nằm đó, chỉ là cơ hội cho người khác dẫm lên em thôi. Cuối cùng, em phải biết, không ai có thể bên em mãi,nhìn em sống trong đau thương mãi. Chị của em, dù yêu em đến mấy, cũng chỉ có thể cho em mượn bờ vai khi em cần, em thấy mệt quá với đống hỗn độn cuộc sống; chứ tuyệt không thể đi hộ em. Nên cái gì của quá khứ, gác hết lại. Sống là sống cho hiện tại! Nếu không muốn ngày mai lại nhìn hôm nay mà trách cứ, thì hôm nay sống thật trọn vẹn. Cuối đường hầm nhất định là ánh sáng. Đi hay không phụ thuộc ở em!
Yêu em, cô gái của chị!
Theo Phununews