Mẹ chồng tôi là người rất khó tính hay soi mói con dâu từng li từng tí một nhưng tôi mặc kệ.
Cuộc sống của hai vợ chồng tôi cũng hạnh phúc như bao gia đình khác có hai con gái xinh xắn và một ngôi nhà khang trang sạch sẽ. Chồng thì đi làm xa chỉ mấy mẹ con tôi ở nhà, còn bố mẹ chồng tôi ở nhà bên cạnh. Bản tính tôi thẳng thắn ăn to nói lớn có người quý mến thì lại thích cái tính của tôi, có người ghét thì thấy khó chịu mỗi khi gặp tôi.
Nhưng tôi không coi ai là kẻ thù mà luôn tôn trọng và yêu quý họ. Mẹ chồng tôi là người rất khó tính hay soi mói con dâu từng li từng tí một nhưng tôi mặc kệ miễn mình không làm trái đạo lí là được. Những lúc bà cau có mặt mày chửi bới vô cớ tôi để cho bà nói hết rồi tôi góp ý sau. Lần đó chồng tôi đi xa về chưa hết mệt đã vội sang chào hỏi bố mẹ chồng, bà đánh luôn cho câu:
- Mày đi xa về vác người không sang nhà tao mà không biết ngại à?
Nghe mẹ nói vậy chồng tôi giận lắm đi thẳng về nhà chửi tôi:
- Anh bảo em mang quà sang biếu bà đi không mang, giờ mẹ chửi có ê mặt không?
- Thì em phải sắp xếp thời gian ra chợ mua chứ, tại anh không nghỉ ngơi đi vừa về đã vác mặt sang nó khổ vậy đấy.
Mẹ chồng suốt ngày tìm cách soi mói con dâu (Ảnh minh họa)
Nói rồi sợ chồng chửi tôi vội vàng ra chợ mua mấy hộp bánh về biếu mẹ chồng cho xong chuyện, ai ngờ về đến nhà nồi thịt kho của tôi cũng đen như than may chưa nổ bếp không thì còn lớn chuyện nữa. Đưa quà sang biếu ông bà đâu đã xong bà phán cho câu:
- Chúng mày muốn tao bị tiểu đường chết đâu mà đi biếu quà bánh vậy, người già chỉ thích tiền thôi con ạ.
- Mẹ không thích quà bọn con biếu thì thôi chứ tiền thì con chẳng có, lần này anh ấy về còn lấy tiền mang đi chứ làm gì có đồng xu dính túi.
Nói rồi tôi quay ngoắt trở về chẳng thèm đôi co với mẹ chồng nữa không lại lắm chuyện. Lần đó giận mẹ chồng cả tuần tôi chẳng thèm bén bảng sang. Nhưng thời gian làm cho tôi cũng quên dần chuyện không vui đã xảy ra nên nhân lúc nhà có bát canh cá khoai ngon tôi mang sang biếu bố mẹ chồng để làm hòa. Vừa bước vào nhà tôi đã ngửi thấy mùi khó chịu ở đâu đó tìm quanh quẩn phát hiện ra ở trên giường thấy chiếu ướt ướt, tôi nói một câu vô tình:
- Giường của bố mẹ còn bẩn hơn cả cái toilet nhà con, thôi bố mẹ ăn bát canh con nấu cho nó nóng để con mang chiếu ra giặt ù tí là xong.
Đang định cầm chiếu đi giặt thì bị mẹ chồng quát một cái khiến tôi giật cả mình:
- Chị mang bát canh của chị về đi đừng nghĩ là mang bát canh sang biếu rồi muốn nói gì thì nói. Ừ nhà tôi bẩn nhà tôi đâu sạch như nhà chị, chị hãy cút về đi, khinh nhà tôi bẩn từ nay đừng sang nữa.
Vừa nói bà vừa đưa tôi bát canh rồi đẩy tôi về. Biết mình đã nói quá lời nên mẹ chồng giận dỗi tôi liền ra sức xin lỗi ai ngờ bà chẳng thèm tha thứ còn hất luôn bát canh nóng vào mặt tôi mà chửi đuổi tôi về.
Rồi ngay tối hôm ấy chồng gọi điện thoại về chửi mắng tôi thậm tệ:
- Anh thật không ngờ em lại khinh thường bố mẹ em vậy, vừa chê giường nhà mẹ bẩn hơn toilet nhà mình lại hất cả bát canh nóng vào mặt mẹ nữa. Bố mẹ anh làm gì không phải với em thì em cố mà nhịn chứ đạo làm con ai lại thế. Anh thà chia tay vợ chứ quyết không để bố mẹ chịu khổ vì con dâu bất hiếu được.
Dù thanh minh thế nào đi nữa chồng tôi cũng không thèm nghe mà tắt máy ngay lập tức. Buồn chán những ngày sau đó tôi ăn không ngon ngủ không yên chẳng biết phải làm gì để chứng minh mình vô tội và rất tôn trọng bố mẹ chồng chẳng qua tại cái miệng bô bô của tôi làm khổ cái thân. Có lẽ chồng tôi không yên tâm để làm việc nên mấy ngày sau đó anh trở về nhà ngay.
Thấy con trai vừa về bố mẹ chồng đã sang ngay rồi ra sức tố cáo tội lỗi của con dâu, biết phần lớn những chuyện ông bà nói là bịa đặt vu khống nào là tôi suốt ngày sang chửi mắng bố mẹ chồng, lại còn liếc mắt đưa tình với mấy thằng con trai trẻ của khu phố,… Chồng tôi nghe xong liền kết luận một câu xanh rờn:
- Con cảm ơn bố mẹ đã nói tất cả những sự thật xấu xa về người vợ mà con từng tin tưởng thương yêu, giờ thì cuộc hôn nhân của chúng ta dừng tại đây thôi.
(Ảnh minh họa)
Nghe xong tôi choáng một phần do ăn uống mấy hôm nay không ra gì nên sức khỏe yếu một phần thất vọng về chồng dù có nói cũng chẳng thanh minh nổi nên tôi cố tình rù rù đi rồi lăn ra sàn nhà để cho mọi người sợ hãi. Mọi người vội đưa tôi vào bệnh viện cấp cứu, chỉ một lát sau dù không muốn tỉnh bác sĩ cũng ép tôi phải tỉnh không họ lại chọc vài mũi tiêm nữa thì lại đống tiền đổ lên đầu tôi thì khổ. Nằm trong phòng chăm sóc bệnh nhân tôi vừa khóc vừa nói với chồng:
- Những điều bố mẹ nói tất cả đều là bịa đặt có nói anh cũng chẳng tin nhưng trước khi chết em phải nói không sau khi chết em không siêu thoát được. Anh tin em hay tin bố mẹ anh?
- Thôi em đừng nói nữa, mà em phục hồi rồi chết làm sao được?
- Em nghe thấy bác sĩ nói với nhau là em mắc chứng bệnh nhồi máu cơ tim nên khi bị trấn động mạnh sẽ rất dễ bị tử vong, may em được cấp cứu kịp thời chứ lần sau không được may mắn như vậy nữa đâu.
Ngày xuất viện chỉ có chồng tôi đưa về, cho đến khi về nhà bố mẹ chồng mới có mặt ở nhà tôi, tưởng ông bà sẽ vui vẻ bỏ qua chuyện cũ cho tôi ai ngờ vẫn lải nhải chuyện cũ để ép chồng tôi phải ly dị:
- Con hãy nhanh làm đơn ly hôn nó đi cho khỏe, người đâu chẳng được điểm gì nay lại mắc bệnh tim nữa nuôi nó rồi khổ con ạ.
- Con thật không ngờ bố mẹ thất đức vậy, vợ con vừa về đến nhà bố mẹ không hỏi han được câu đàng hoàng lại đổ dầu vào lửa. Bố mẹ muốn vợ con uất ức đến chết rồi mới thôi à. Con sẽ không ly dị gì hết, con sẽ chăm cô ấy đến chọn đời. Bố mẹ về đi để cho vợ con được nghỉ ngơi.
Đó đúng là bài học nhớ đời cho tôi điều chỉnh tính cách bỗ bã ăn nói vô duyên của mình.
Theo GĐVN