Em không rõ, giữa chúng ta là thật sự có duyên không phận hay chỉ là những kẻ gặp nhau vào những phút yếu lòng, rồi sau đó quay lưng với nhau khi một trong hai đã ổn – những con người lạ mặt bắt gặp ánh mắt nhau…
" Có mình bên cạnh mình đôi khi tốt hơn là có quá nhiều người mà dẫu sao thì họ cũng sẽ không đi được cùng mình đến cuối" – em đã từng nói với một người bạn của mình như thế. Chẳng phải em tiếc nuối cho những gì đã qua, cũng chẳng phải em mơ mộng xa vời cho những gì sắp tới, mà là em đang tự trấn an mình, tự khuyên răn mình và cũng chính là tự thương yêu mình.
Sống ở đời, phải trải qua thật nhiều những bão giông, những thương tổn thì mới nhận ra rằng: có những con người chẳng gắn bó với mình được lâu, có những khoảnh khắc chẳng kéo dài để rồi thành mãi mãi, cũng có những tình cảm chẳng đủ lớn lao để trở nên vĩnh cửu. Tất cả đều mơ hồ, tất cả đều không chắc chắn. Chỉ biết là, dẫu cho trời kia không còn xanh màu xanh như ngày ta gặp mặt, nắng chẳng vàng màu vàng như ngày ta lén nhìn nhau, thì lòng người vẫn cô độc hoài cô độc, lẻ loi hoài lẻ loi, chông chênh vẫn hoài mỗi chông chênh.
Em không rõ, giữa chúng ta là thật sự có duyên không phận hay chỉ là những kẻ gặp nhau vào những phút yếu lòng, rồi sau đó quay lưng với nhau khi một trong hai đã ổn – những con người lạ mặt bắt gặp ánh mắt nhau, đi cùng nhau được vài bước rồi sau đó kẻ đi nhanh người bước chậm, kết quả là lạc mất nhau dù chưa kịp hỏi nhau rằng sẽ chọn lối đi nào khác. Mọi thứ kết thúc đơn giản như thế, không vướng bận, không nghĩ suy, không vội vàng, không chậm rãi, có chăng cũng chỉ là sự hỗn độn trong lòng người, đến mức không biết phải gọi tên thứ cảm xúc đó là gì nữa!
Giờ đây, khi mà anh đã và đang hạnh phúc, thì ở một góc nào đó của thế giới, có người vẫn đang cố gắng nén lại những tổn thương, bi lụy để sống một cuộc sống đang được " tạo hình" là bình thường. Con người thật là lạ, yêu thương nhau nhiều nhưng vẫn có thể làm nhau phiền lòng đến vậy. Em đang phải tập cách tự ôm lấy mình mỗi khi lạnh lẽo. Rồi tự tạo cho mình sự mạnh mẽ khi mà phía dưới là biển rộng, phía trên là trời cao. Và phía trước bây giờ không còn anh nữa, mãi mãi là như thế.
Điều cuối cùng còn sót lại nơi em là đau thương. Nhưng vẫn phải chấp nhận thôi, buồn thì cũng đã buồn rồi, đau cũng đã đau rồi, khóc cũng đã khóc rồi, thêm một tí vết xước thì đã sao? Gió thì vẫn thổi đó, nắng vẫn chói chang đó, tổn thương vẫn còn in vết đó…chỉ có anh, là cho dù có đi qua bao nhiêu con đường, chúng ta vẫn sẽ không gặp lại nhau nữa, không thể bên cạnh nhau nữa. Đau lòng nhất, là giữa tất thảy những nhớthương,em vẫn xem anh làniềm thương của riêng mình.
Theo Phununews