Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

“Kệ đi, cứ gửi con qua bà ngoại chăm 1 tuần có sao đâu, ngoại thì sao chả được”

Ngày Tết, Tú được thưởng 30 triệu, cô cho mẹ chồng 10 triệu, cho mẹ cô 2 triệu, cả đời bà Thoan chẳng được con gái mua cho cái áo cái quần nào nhưng Tú thì liên tục mua quà cho bố mẹ chồng để nịnh nọt.

  “Kệ đi, cứ gửi con qua bà ngoại chăm 1 tuần có sao đâu, ngoại thì sao chả được”

ảnh minh họa

Ông bà Thoan có 2 trai 1 gái, đến lúc con gái lớn, mong muốn duy nhất của ông bà là con gái lấy chồng gần. Ông bà ta cũng nói rồi, con gái lấy chồng gần thì “có bát canh cần nó cũng mang cho”, thế nên khi Tú yêu ai, ông bà cũng bảo: “Hỏi xem nó ở đâu rồi yêu nghe con, ở ngay nhà mình thì càng tốt”.

Thế mà cuối cùng Tú cũng đáp ứng được nguyện vọng của bố mẹ khi yêu một anh cách nhà có 2 cây sốc. Ngày cưới, cả hai gia đình hỉ hả lắm vì nội ngoại gần nhau, có gì còn ới nhau được.

Nhưng rồi mọi thứ chẳng giống như ông bà tưởng tượng. Con gái lấy chồng được 1 tuần đã chạy về nhà nước mắt ngắn dài:

- Bố mẹ ơi, hắn ta đánh con, ông bà già bên kia ác quá, con ly dị đây.

Nói rồi Tú bù lu bù loa khóc. Ông bà Thoan giận tím mặt khi nghe con gái bị đánh, nhưng rồi xem hết cả người chả thấy dấu vết gì, thì ra nghe kể là Tú cãi cọ gì đấy, chồng tức quá nên định cho cái bạt tai mà Tú né được nên ngã sấp mặt vào tủ, bố mẹ chồng thì ngày nào cũng đòi ăn cái này cái nọ bắt Tú phải chuẩn bị mệt cả người.

“Kệ đi, cứ gửi con qua bà ngoại chăm 1 tuần có sao đâu, ngoại thì sao chả được”

(Ảnh minh họa)

Ông bà Thoang nghe rõ nguồn cơn thì khuyên con gái:

- Lấy chồng rồi thì phải biết lựa đường mà sống, sao tránh được hả con. Chuyện gì mày cũng bù lu bù loa lên thế thì thiên hạ cười cho.

Nhưng rồi Tú đột ngột thay đổi. Mới đầu về nhà chồng Tú toàn qua kể xấu bố mẹ chồng các thứ nhưng từ khi ông bà mua cho vợ chồng cô chiếc xe ô tô thì Tú thay đổi hẳn thái độ. Thi thoảng Tú về nhà, thấy nhà có gì ngon là lại lôi sang biếu bố mẹ chồng. Có hôm người ta biếu cho cái giò me, ông bà Thoan chưa ăn nhưng con gái về thấy thì bảo:

- Ôi, bố mẹ chồng con thích cái này lắm, cho con nhé.

Rồi không đợi bố mẹ đồng ý, Tú lấy luôn. Về nhà thấy cái gì ngon Tú cũng vơ vét đem sang cho bố mẹ chồng để nịnh nọt. Nghe nói bố mẹ chồng cô có nhiều của chìm của nổi lắm nên giờ cô lựa đường để đối xử, không dám ho he động thủ như trước nữa. Ngày lễ, ngày Tết, dù không biếu bố mẹ đẻ được đồng nào nhưng Tú cho bố mẹ chồng cả mấy triệu, bảo là “bố mẹ cứ cầm thích mua gì thì mua”.

Ông bà Thoan năm nay đã ngoài 60, thời gian gần đây hay bị đau xương khớp, ông bà sống chung với con trai thứ, cũng phải giữ cháu nhỏ nhưng Tú không hiểu điều đó. Tú có bầu cứ về bắt mẹ làm cái này cái nọ, cô còn đi chợ mua đồ ăn, bắt mẹ chế biến rồi mang về nhà chồng nấu cho tiện.

Sức khỏe ông bà Thoan càng ngày càng yếu nhưng con gái chả hỏi thăm lần nào. Có hôm Tú mang con sang nhờ giữ, mẹ cô bảo:

- Con đưa sang nhờ bà nội nó trông, mẹ hôm nay mệt quá. Bà nội nó ở nhà có làm gì đâu?

- Mẹ đúng là thiên vị, mẹ trông con anh trai thì sao? Mẹ không thương con chứ gì?

Nói rồi Tú vùng vằng bế con đi mà không nghe thêm lời nào từ mẹ cô. Ngày Tết, Tú được thưởng 30 triệu, cô cho mẹ chồng 10 triệu, cho mẹ cô 2 triệu, cả đời bà Thoan chẳng được con gái mua cho cái áo cái quần nào nhưng Tú thì liên tục mua quà cho bố mẹ chồng để nịnh nọt.

Hôm đó hai vợ chồng Tú định đặt vé đi du lịch nhưng sợ không ai trông con nên chồng Tú mới bảo:

- Tiếc quá em ạ, vé rẻ thế này cơ mà…

- Sao anh không đặt đi, sau này lỡ không đi được thì sao?

- Ai trông con cho mà đi, mẹ anh bận rồi.

- Kệ đi, cứ gửi con qua bà ngoại chăm 1 tuần có sao đâu, nội mới ngại chứ ngoại thì sao chả được.

- Nhưng bố mẹ em đang ốm.

- Giời, ông bà hay kêu thôi, vẫn giữ con của anh trai em đó. Anh đặt vé đi.

Thế là hai vợ chồng Tú đặt vé. Trước ngày đi, Tú mang con sang cho mẹ trông thì mới biết mẹ cô nhập viện từ tối qua vì lên cơn khó thở. Bố cô thì đau nhức người chẳng đi đâu được. Tú nghe tin xong thì khóc:

- Bố mẹ làm hỏng hết kế hoạch của vợ chồng con.

Anh trai cô nghe xong thì quát:

 – Mày quá quắt vừa thôi, mày không vào viện xem mẹ như thế nào mà cứ đứng đó trách móc cái gì?

- Anh không biết gì thì thôi, em đặt vé đi du lịch mất 30 triệu rồi đấy. Đúng là bố mẹ ở gần mà chả nhờ được cái gì cả.

Nói rồi Tú bồng con vùng vằng đi về. Ông Thoan lúc đó mới thở dài:

- Cứ tưởng có con gái ở gần thì được nhờ, ai ngờ nó còn vô tâm hơn cả đứa con trai nữa.

Tú phải hủy chuyến du lịch vì không dám nhờ mẹ chồng trông con. Chồng cô có vẻ ái ngại nên vào viện thăm mẹ vợ nhưng Tú thì một mực dỗi, cô không nghĩ rằng bố mẹ mình đã phải chịu bao nhiêu cực khổ để nuôi mình khôn lớn mà chỉ nghĩ đến những điều được mất mà thôi.

Theo blogtamsu

Related Posts: