Anh biết không lời chia tay thực sư rất đáng sợ, nhất là khi chia tay mà cả hai đều im lặng. Anh không nói, em không buông, tuổi trẻ chúng ta cứ thế mà chênh vênh đến lạ thường ….
Sao anh không nói anh mệt, mình dừng lại đi em. Khi ấy, dù đau đớn cách mấy em sẽ học cách để buông anh, em sẽ để anh đi mà không làm anh phải khó xử hay luyến tiếc. Khi ấy, em sẽ tự trấn an mình rằng mọi thứ sẽ ổn, cố dằng lòng mà không khóc để anh có thể yên tâm mà đi. Khi ấy, em sẽ can đảm mà nắm tay, nhắm mắt lại mà trả anh nụ hôn đầu của ngày xưa, anh đừng lo, em không khóc đâu mà. Em làm thế chỉ để chắc rằng anh sẽ bình yên mà đi, những khổ đau, luyến tiếc gì tình mình, để lại đi em giữ hết cho.
Sao em lại khóc sau cái quay lưng anh đi, lẽ ra em phải cười thật tươi mới đúng chứ. Sao em lại yếu đuối để nước mắt rớt lại sau gót chân anh, thật ra em không muốn thế đâu. Nhưng anh à, trái tim người con gái yếu đuối lắm, dù dằn lòng cố không khóc cách mấy thì nước mắt vẫn cứ chảy. Trái tim người con gái mong manh lắm anh à, để quên đi người-mình-thương-sâu-đậm thì mất rất nhiều thời gian chứ không phải sáng chiều là làm được ngay anh à. Trái tim người con gái thật sự chênh vênh lắm anh à, để từ một người yêu luôn bên cạnh mình mà nay phải nhường chỗ cho người khác, nay lùi về thành người thương anh. Tự nhiên lòng em đau đến kì lạ, như muốn đổ ra trào ra bên ngoài. Em có tội nghiệp, có đáng thương lắm không anh?
Sao tự nhiên hôm nay em lại nhớ anh, nhớ đến nổi chỉ ước Sài Gòn nằm trọn trong con hẻm nhỏ kỉ niệm của chúng ta, để em có thể chạy một mạch vào đấy và lôi anh ra, cùng anh tiếp tục sống những ngày hạnh phúc như xưa. Sao em lại yêu anh đến kì lạ, sao lại yêu đến thế. Những câu hỏi tại sao lại cứ hiện rõ trong đầu em. Hình như bản thân mình còn yêu anh nhiều lắm.
Nhưng anh biết không lời chia tay thực sư rất đáng sợ, nhất là khi chia tay mà cả hai đều im lặng. Anh không nói, em không buông, tuổi trẻ chúng ta cứ thế mà chênh vênh đến lạ thường. Bản thân khi đấy lại không có bất cứ điểm đến hay đích cuối, rồi tự hỏi lòng mình rằng rốt cục mình thực sự là gì của nhau sau ngần ấy cái nắm tay, sau ngần ấy cái ôm. Nếu là mình người tình thì sao không nói cho em biết để sau một đêm ân ái mặn nồng em không còn trông mong gì ngoài những cái hôn vội vàng để anh trở về cuộc sống riêng của mình.
Nếu mình là người yêu sao anh vẫn quay lưng mà đi sau ngần ấy yêu thương mình trao, sau bao nhiêu kỉ niệm đã có. Rồi em bắt đầu tự thuyên với lòng. Hay mình trở thành người thương nha anh? Thật sự là em không hề muốn mình thương nhau đâu anh à, nghe có vẻ ích kỷ quá đúng không anh? Nhưng thật đấy, em thật sự không muốn nói tiếng thương sau khi dốc cạn năm tháng bên anh.
Người yêu có quyền nhớ nhau khi buồn, được quyền cười với nhau khi vui hay cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc bên những mộng tưởng đẹp nhất của đời mình. Nhưng người thương thì không làm được điều đó, họ mãi chỉ có thể đi bên cạnh người mình thương, họ đau đằng sau những nỗi đau của người thương, và họ nấc nghẹn trong tiếng cười hạnh phúc của người ta. Khi em biết mối quan hệ của mình chuyển chữ yêu sang thành tiếng thương thì bỗng nhiên mọi thứ thay đổi hẳn ra, là khi đấy em biết mình nên chấp nhận đứng phía sau người anh yêu. Rốt cuộc thì lòng chỉ mong anh bình yên, anh hạnh phúc, những năm tháng về sau bên người, em thương anh.
Là em yêu anh, à không, phải là em thương anh, thương đến nát lòng nát dạ, thương đến cạn kiệt thanh xuân, thương đến đau quặn ruột gan. Vây mà em chỉ mong thương chứ chẳng phải là yêu để được đáp đền.Thương như thế đau lắm anh à!
Theo St/Phununews