Mấy hôm nay Sài Gòn bắt đầu chuyển mình sang sắc đỏ: màu đỏ của hoa hồng, của trái tim in chi chít trên các tấm biển quảng cáo. Và như mọi mùa Valentine khác, em vẫn là một cô gái độc thân.
Người ta dễ dàng đánh đồng độc thân và ế. Bởi cả hai đều đang trong trạng thái chưa tìm được một nửa gắn kết. Nhưng thay vì ngồi ủ dột, than vãn hay kêu ca hoặc thụ động chờ đợi một người đàn ông nào đó sẽ gõ cửa trái tim thì em mạnh mẽ tô thêm son, tự tin và khoác lên mình sự kiêu hãnh của một cô gái độc lập. Không ràng buộc, không đau khổ, không bi lụy và không đặt cảm xúc của mình trong tay một ai khác. Em là em. Đơn giản và nhiệt thành với tuổi trẻ và những gì em đang có.
25 tuổi, em không mơ hồ mong ngóng bất cứ điều bất ngờ nào trong ngày lễ tình yêu. Em có mệt mỏi không, có cô đơn hay tủi thân không khi thấy những đôi tình nhân tay trong tay, trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào trong khi em vẫn một mình sau tay lái? Em có từng thấy bàn tay tay mình chợt lạnh hơn, trống rỗng hơn và chẳng biết đặt ở đâu ngoài việc xỏ vào túi áo, túi quần?
Dĩ nhiên là có chứ, nhưng đó là những thứ cảm giác lạc lõng đã từng. Mùa valentine đầu tiên sau mối tình đầu đầy nước mắt, em từng thổn thức giữa tột cùng của cô đơn và đau khổ. Em thèm được vỗ về, ôm ấp, thèm cảm thấy mình đặc biệt quan trọng trong mắt ai đó. Em yếu đuối đến nỗi từng nghĩ nếu không được ở cạnh người em thương trong ngày đặc biệt này hẳn em sẽ đau khổ tưởng chết.
Nhưng bằng chứng là 3 mùa Valentine trôi qua một mình, em vẫn ở đây, vẫn khỏe mạnh, tươi tắn, tràn trề năng lượng và chẳng hề sứt mẻ lấy một cọng tóc nào. Cũng không thiếu người hỏi, xung quanh em còn nhiều vệ tinh vây quanh đấy, sao em không chọn lấy một người để Valentine đỡ trống trải? Em mỉm cười thật nhẹ. Nếu vì một ngày được gắn mác của một cô gái hạnh phúc mà làm người khác tổn thương và ép mình bỏ quên ba trăm sáu mươi bốn ngày tự do nô giỡn với bản ngã của chính mình liệu có đáng?
Ở cái tuổi chưa già nhưng cũng không còn quá trẻ, em đủ thông minh để không ghen tỵ với tình yêu của kẻ khác. Bởi đơn giản, lòng ganh ghét ấy chẳng mang lại cho em điều gì ngoài hờn giận và đau khổ. Còn nhớ Valentine năm ngoái, em đã bỏ cả buổi hòa nhạc em yêu thích để chở một chàng trai hỏng xe dọc đường đi tặng quà bạn gái cho kịp giờ.
Em khéo léo se duyên cho cô bạn thân với anh chàng đã từng là vệ tinh của em, để rồi Valentine này họ dắt tay nhau đi du lịch và "bỏ quên" em ở Sài Gòn rộng lớn. Em lăng xăng chụp hình cho những đôi bạn trẻ muốn có một tấm ảnh kỉ niệm dưới tượng đài bác trên phố đi bộ. Rồi sau tất cả, em mỉm cười trong hạnh phúc khi thấy mọi người xung quanh em hạnh phúc.
Valentine này em sẽ làm gì trong khi người ta ai cũng có đôi có cặp? Đi du lịch một mình ư? Chắc chắn là không, em không thể trốn ở bất cứ nơi đâu để không nhìn thấy cảnh người ta hôn nhau nồng nàn trong ngày lễ tình nhân cả. Em sẽ mua cho mình một bó hoa an ủi bản thân hay tụ tập bạn bè giải sầu à? Không, em đâu thèm buồn hay bi ai tủi hổ chỉ vì mình không có người yêu. Valentine với em là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Em Có khác chăng đi nữa là hôm ấy em sẽ về nhà thật sớm, cùng bố đi chọn quà cho mẹ và cả hai bố con sẽ những món ăn thật ngon. Em sẽ cùng bố thổi nến mừng tình yêu của bố mẹ và nhẹ nhàng nhường khoảng riêng tư cho hai người. Em muốn được nằm dài trên chiếc ghế so-fa mềm mại, nhâm nhi đĩa trái cây em yêu thích, đeo heatphone nghe một bản nhạc không lời êm ái hoặc đọc nốt cuốn truyện tình hay ho còn bỏ dở.
Valentine với một cô gái độc thân như em là sống trọn vẹn từng phút từng giâycho công việc và cho những người em yêu thương. Vấn đề là, sáng thức dậy sau ngày lễ tình nhân, em vẫn sẽ là một cô gái xinh đẹp, tự tin và yêu đời như mọi cô gái khác. Và em tin, khi thật lòng yêu thương chính bản thân mình thì một ngày nào đó cũng sẽ có người yêu em như chính em.
Theo Phununews