Nếu đã không cần người ta nữa thì sao không dứt khoát một lần rồi muốn đi đâu thì đi, muốn yêu ai thì yêu? Hay là do lòng người quá đỗi ích kỉ và tham lam?
Tình yêu đôi khi là một cái gì đó cũng thật trớ trêu, cũng lắm chua xót, cũng lắm những nghịch lí và việc người ta đang yêu người này nhưng lại đi ôm ấp người kia là một trong những cái nghịch lí đó!
Tôi chưa từng trải, cũng chẳng thấu hiểu hết được cái nỗi đau của người bị phản bội, nhưng ít nhiều gì thì cũng đã chứng kiến.
Tôi cứ thắc mắc hoài, thắc mắc rằng tại sao những con người đó cứ thích lừa dối nhau, rằng tại sao họ cứ thích bóp méo đi cái đẹp vốn có của tình yêu, rằng tại sao lại mang tiếng là yêu nhưng chẳng hề biết yêu là cái gì, rằng họ không thấy mệt mỏi khi cứ đeo cái mặt nạ giả tạo đó mà sống hay sao?
Mọi lỗi lầm đều có thể tha thứ, duy chỉ có việc bắt cá hai tay là không đủ tư cách để nhận sự tha thứ!
Nếu đã có người khác thì sao không thẳng thắn với nhau một lần? Đôi khi cái người ta cần cũng chỉ là một câu nói thật dù có đau lòng đến đâu đi chăng nữa, còn hơn là bị lừa dối bởi những lời trăng hoa, cứ khăng khăng ảo tưởng vị trí của mình trong lòng một ai đó.
Nếu đã không cần người ta nữa thì sao không dứt khoát một lần rồi muốn đi đâu thì đi, muốn yêu ai thì yêu? Hay là do lòng người quá đỗi ích kỉ và tham lam? Hay là do người ta muốn giữ lại cho mình một chốn để những lúc bước đi mỏi mệt họ về nương nhờ lại đó?
Tôi cực kì ghét những con người lăng nhăng. Cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại ghét họ đến thế, phải chăng là do tôi không đủ bao dung để có thể tha thứ, không đủ nhẫn nại để chờ đợi họ thay đổi?
Có một điều tôi chợt nghiệm ra giữa cuộc đời thật giả bất phân này, đó là mọi lỗi lầm đều có thể tha thứ, duy chỉ có việc bắt cá hai tay là không đáng hay đúng hơn là không đủ tư cách để nhận sự tha thứ!
Theo TTXVN