Tôi vẫn thường tự hỏi ngày sau này nếu như có cơ hội gặp nhau chúng tôi sẽ thế nào? Là hối hận? Là tiếc nuối? Hay chỉ như người dưng ngang đường?
Khi chúng ta gặp nhau, nào biết tương lai chờ đợi là những gì, nào biết một ngày tình yêu lại có thể đẩy chúng ta xuống hố sâu như thế, nào biết rằng chúng ta đã từng thực sự muốn thực hiện những lời hứa hẹn, sau rồi không quên, nhưng cũng không còn có thể nữa…
Nhưng tình yêu là thế, không hạnh phúc thì là tổn thương. Đã từng muốn tin trên đời này có thứ gọi là mãi mãi, đã từng muốn cố chấp giữ lại chút mộng tưởng cuối cùng… nhưng có lẽ chúng ta đều không vững lòng như mình vẫn tưởng. Không vì hết yêu, không vì phản bội, nhưng rồi kết thúc của chúng ta vẫn là lỡ dở như vậy…
Giữa thế giới quá đỗi khó khăn này, chúng ta biết làm cách nào để đơn thuần yêu một người mà không suy nghĩ đến tương lai và hiện thực nữa đây?
Tình yêu, đến cuối cùng đều làm cho chúng ta thất vọng đến vậy sao? Say trong mộng tưởng, chúng ta đã cố hết sức, yêu hết mình, trao đi tất cả… nhưng đến sau cùng dường như vẫn không đủ. Phải chăng chúng ta đã không yêu đúng cách?
Khi chúng ta nhìn lại, một thoáng ngỡ biết bao nhiêu năm trời. Quá khứ của hôm nay sau cùng cũng không phải là tương lai mà ngày xưa chúng ta đã từng vẽ. Kết thúc của chúng ta, cuối cùng cũng không phải là về bên nhau như chúng ta đã từng dự định. Và rồi một ngày… chúng ta sẽ lại hứa hẹn lời yêu với một người khác. Tình đời, đã có bao giờ trọn vẹn đâu nhỉ?
Tôi vẫn thường nhắc nhở bản thân, rằng chúng tôi đã từng có cơ hội. Ở một thời điểm khác, hoàn cảnh khác gặp được, chắc chắn ngày sau này đã ở bên nhau. Chỉ là ngày ấy gặp nhau quá muộn, anh đã đi qua một quãng đời, tôi cũng đã không còn đủ sức để theo đuổi một tình yêu không biết đến ngày mai nữa…
Tôi vẫn thường tự hỏi bản thân nếu như chúng tôi ở bên nhau ngày sau sẽ thế nào? Những năm tháng anh đã đi trước tôi, những đổ vỡ, những tội lỗi… ngày sau này có lẽ rồi cũng bào mòn thứ tình yêu ban đầu ấy. Chỉ bởi chúng tôi giống nhau là thế, không cách nào vượt qua được những vết thương của chính mình, ngày sau làm sao yêu và bao dung người kia?
Tôi vẫn thường tự hỏi ngày sau này nếu như có cơ hội gặp nhau chúng tôi sẽ thế nào? Là hối hận? Là tiếc nuối? Hay chỉ như người dưng ngang đường? Quen nhau một chốc, xa nhau một đời, nhưng trái tim mỗi người vẫn thế, mang theo hình bóng đi đến hết đời.
Chỉ là tôi biết rõ, gặp được rồi không cách nào quay lại như trước lúc chưa gặp. Bởi vì người ấy đã từng tồn tại trong đời của mình, ngày sau thế nào, bên ai, thì những năm tháng tuổi trẻ ấy cũng không thể nào thay thế. Tuổi thanh xuân điên cuồng của tôi đã từng có anh, và tuổi thanh xuân của anh, cũng đã từng tồn tại một người con gái khiến anh mãi mãi cũng không thể quay đầu.
Năm tháng ấy, cuối cùng cũng không là giấc mộng…
Theo Phununews