Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

Người ơi, chúng ta đã trở thành người dưng chưa nhỉ?

Ngày trôi qua, tuần trôi qua, tưởng chậm rãi mà thật ra nhanh lắm. Thời gian cứ trôi, và ta vẫn không ngừng tự hỏi bản thân: liệu ta đã xem nhau như người dưng chưa?

Phàm là con người, ai cũng tham lam theo một kiểu khác nhau. Chia tay rồi vẫn muốn làm bạn – cũng là một trong số những thứ tham lam khó hiểu như thế. Nhưng đôi lúc ta chợt muốn tống khứ hình bóng người ấy ra khỏi cuộc đời ta, dẫu cho người ấy từng là tất cả những gì ta đặt niềm tin vào.

Người quyết ra đi. Người muốn chấm dứt. Người muốn dập tắt khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời ta – khoảng thời gian mà người và ta đã cùng nhau tạo dựng.

Người ơi, chúng ta đã trở thành người dưng chưa nhỉ?

Liệu ta đã xem nhau như người dưng chưa?

Ta từng biết tất cả về nhau, đến từng milimet trên cơ thể. Ta biết những gì là điểm mạnh và cả những gì là điểm yếu người cố gắng che giấu đi. Đến cả câu nói đùa người hay nói, bộ phim yêu thích, giấc mơ, mục tiêu và cả cái cách người tỏ ra ngốc nghếch nữa… ta còn nhớ hết. Rất rõ.

Ngày nào, ta cũng rảo bước quanh những con phố quen vẫn còn phảng phất những kỉ niệm của cả hai, rồi lại nhớ người đến cồn cào vào mỗi tối. Hẳn lúc ấy, người đã say giấc nồng.

Người còn nhớ ta đã cười nhiều, vô tư vô lo đến cỡ nào trước cái đêm chúng ta quyết định chia tay nhau không? Và cả những lúc chúng ta cứ thế lạc trong đôi mắt của nhau, quên hết thế giới đang xoay quanh ồn ào, nhộn nhịp như thế nào?

Người ơi, chúng ta đã trở thành người dưng chưa nhỉ?

Những gì ta nói với người đêm hôm ấy, rằng người là người tuyệt vời nhất ta từng gặp, hoàn toàn là sự thật.

Ta nhớ từng chi tiết nhỏ, rất nhỏ về người. Nhớ khi người kể với ta về khoảnh khắc đen tối nhất. Nhớ khi người bất giác ôm ta thật chặt. Nhớ đôi môi của người khẽ cong lên mỗi khi phấn khích về một điều gì đó. Nhớ khi người trổ tài nấu nướng cho những dịp đặc biệt của hai đứa và rồi ta trổ tài… rửa chén. Nhớ khi người nói người yêu ta và tất cả những thứ thuộc về ta. Nhớ khi ta nắm tay thật chặt không rời rồi dạo quanh từng ngóc ngách trong thành phố cứ như đang khám phá một nơi nào đó xa lạ.

Lại còn cả lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nữa. Giữa đám đông ồn ào, người đứng lặng lẽ ở một góc, đôi mắt nâu sâu thẳm nhưng vẫn sáng bừng, đôi tay chắp sau lưng một cách hờ hững, lơ đãng nhìn về phía xa. Người vụng về đến bắt chuyện với ta bằng một câu nhạt hết chỗ nói, nhưng nhìn ánh mắt và bộ dạng lúng túng của người, ta hiểu rằng đó là tất cả sự cố gắng của một người hướng nội, ít nói, hay ngại ngùng.

Người ơi, chúng ta đã trở thành người dưng chưa nhỉ?

Nhưng nhìn ánh mắt và bộ dạng lúng túng của người, ta hiểu rằng đó là tất cả sự cố gắng của một người hướng nội, ít nói, hay ngại ngùng…

Nhớ khi chúng ta lẻn ra khỏi nhà vào lúc 1 giờ sáng, nhảy nhót tưng bừng rồi trèo lên sân thượng của một tòa nhà cũ, lặng lẽ ngắm thành phố đang say ngủ. Nhớ khi ta tự hào như thế nào khi người được thăng tiến. Trên tất cả, điều làm ta không thể đứng vững trước người chính là cách người đối xử với mọi người xung quanh. Cách mọi người yêu mến người như thế nào. Và đó là lí do ta yêu người, mãi cho đến hôm nay.

Ta không thể chịu nổi cái suy nghĩ rằng chúng ta đang trở thành người dưng. Bởi người đã hiểu ta, hiểu quá rõ, đến từng ngóc ngách thẳm sâu nhất. Ta cũng đã từng tin người bằng cả trái tim khi người bảo rằng người sẽ chẳng bao giờ rời ra ta. Không phải vì ta quá ngây thơ và dễ tin người, chỉ là ta biết rằng ta sẽ chẳng bao giờ rời xa người.

Người ơi, chúng ta đã trở thành người dưng chưa nhỉ?

Ta từng biết tất cả về nhau, đến từng milimet trên cơ thể.

Nhưng rồi giờ đây, ta cũng đã nhận ra…

Rằng một ngày nào đó, ta sẽ cảm thấy hoàn toàn sẵn sàng để “tưởng niệm” những kỉ niệm giữa hai ta, theo một cách nhẹ nhàng và tích cực nhất. Ta ước gì ta có thể cho chúng vào một cái hộp cùng với tất cả những gì có thể gợi cho ta nhớ về người. Để rồi vài năm sau, khi nhìn lại, ta sẽ biết ơn đến nhường nào. Bởi cuối cùng, người đã dạy ta cách yêu, không chỉ yêu người, mà quan trọng hơn là biết yêu chính bản thân ta. Ta thật lòng xin lỗi về những áp lực, sự bất an và ghen tuông đã gây tổn thương đến cho người. Ta chẳng bao giờ muốn làm như thế với người.

Người ơi, chúng ta đã trở thành người dưng chưa nhỉ?

Ta ước gì ta có thể cho chúng vào một cái hộp cùng với tất cả những gì có thể gợi cho ta nhớ về người.

Và những gì ta nói với người đêm hôm ấy, rằng người là người tuyệt vời nhất ta từng gặp, hoàn toàn là sự thật. Ta đã trở thành một phiên bản tốt hơn nhờ có người.

Người dưng ạ, ta hi vọng rằng người sẽ nhớ đến ta. Ta nghĩ người thật sự nhớ về ta, nhưng theo một cách khác, không phải như trước đây nữa. Người đã không còn gửi lời chúc mừng sinh nhật đến ta nữa, nhưng ta biết rằng gương mặt bừng sáng cùng nụ cười tươi ấy chính là một lời chúc mừng không lời.

Người ơi, chúng ta đã trở thành người dưng chưa nhỉ?

Có những người đến chỉ để rồi đi.

Ta hi vọng rằng khi cả hai không còn những thương tổn nữa, ta sẽ gặp lại nhau, đối xử với nhau như những người dưng tốt đẹp, chứ không phải làm ngơ như người dưng.

Theo TTVH

Related Posts: