Thực ra rất nhiều lúc chúng ta giả vờ mình vẫn ổn, giả vờ như cuộc sống của mình đang trải qua chuỗi ngày êm đẹp, nhưng thực ra tất cả chỉ là lừa mình gạt người, tất cả đều là một đống đổ nát hoang tàn…
Khi con người ta không còn tình cảm cho nhau nữa, thì họ cũng không còn thời gian dành cho nhau. Bận rộn, hay là không bận rộn cũng không phải là lý do, mà là họ đã không còn muốn dành thời gian cho người kia nữa…
Vì sao đi đến bước này – khi mà tình yêu bắt đầu đã hứa hẹn rất nhiều, đã từng nồng nhiệt, đã từng khiến cho chúng ta hạnh phúc, ngày sau rồi lại tan biến như bao người đã từng yêu nhau trên đời?
Vì sao đi đến bước này – khi mà bắt đầu chúng ta đã từng chờ đợi từng dòng tin nhắn, để đến giờ phút này nói với nhau thêm một câu nữa thôi, chúng ta cũng không còn mặn mà nữa.
Bởi vì chúng ta có nhiều người gần bên thế nào, đêm xuống, những lúc cùng cực nhất, chúng ta phải cay đắng nhận ra mình vẫn cô độc một mình. Không ai cứu, không ai giúp, không ai thực sự quan tâm…
Thế nhưng chúng ta gắng gượng tiếp tục, hi vọng trên con đường đó tìm được một người sẽ bước đi cùng mình. Hi vọng đằng sau những áp lực cuộc sống ngoài kia, chúng ta vẫn được về trong vòng tay của một người yêu mình đi đến hết cuộc đời. Đôi lúc muốn cắt đứt hết, muốn nhắm mắt buông tay, lại phải tự nhủ, chúng ta không có cách nào chỉ sống vì bản thân mình…
Chúng ta có thể yêu một người, mà trong lòng vẫn tưởng nhớ về một người khác. Chúng ta có thể ở trong một cuộc tình, mà trong lòng vẫn thấy cô đơn. Chúng ta có thể giả vờ rất hạnh phúc, sau đó khi đêm về, vẫn cảm thấy trỗng rỗng hời hợt… Thực ra rất nhiều lúc trong lòng chúng ta vẫn hiểu rõ, nhưng lại vờ như không. Giả vờ mình vẫn ổn, giả vờ như cuộc sống của mình đang trải qua chuỗi ngày êm đẹp, nhưng thực ra tất cả chỉ là lừa mình gạt người, tất cả đều là một đống đổ nát hoang tàn…
Chúng ta có thể yêu một người rất nhiều, nhưng họ mãi mãi cũng không bao giờ biết. Chúng ta có thể thương một người đến đau lòng, nhưng họ mãi mãi cũng không bao giờ hiểu. Chúng ta có thể vì họ mà làm rất nhiều, nhưng họ mãi mãi cũng không bao giờ thấy. Đôi lúc con người ta chỉ thấy được, chỉ chú trọng những gì ngoài bề mặt mà bỏ quên từ những hành động nhỏ nhặt nhất. Đôi lúc họ trách móc chúng ta vô tình, nhưng chính họ lại không hiểu được những lời nói của mình lại có thể tổn thương người khác đến mức nào.
Thực ra trên đời rất nhiều lúc mọi chuyện chỉ diễn ra trong sự im lặng, mà người khác không hề biết đến. Chúng ta không cần phải nói ra đã làm gì, vì ai, như thế nào, bởi vì đôi lúc mọi sự biện minh giải thích đều là vô nghĩa. Bởi vì cho dù chúng ta có làm đến đâu, giải thích đến mức nào, có một số người cũng mãi mãi chỉ thấy được những gì họ muốn thấy. Thế nên đôi lúc chúng ta không cần phải biện minh cho bản thân mình quá nhiều, chỉ cần chúng ta hiểu rõ bản thân mình làm gì và vì ai, vậy là đã đủ rồi…
Theo Phununews