Hôm nay bầu trời u ám như vậy, phải chăng là không có ai để tâm sự? Thực ra tôi từng rất muốn lắng nghe ai đó thật chân thành. Tôi đã từng làm như vậy, nhưng đến cuối cùng người ta vẫn đau khổ…
Sống trong thế giới này, tốt nhất vẫn là không nên móc hết ruột gan mình ra. Thực ra câu này có lẽ một vài người đều hiểu cả rồi, nhưng vẫn có người can tâm tình nguyện phơi bày hết đấy thôi. chẳng ai vô duyên vô cớ nói với người có kẻ cướp làmình có tiền cả, ngay cả khi được hỏi. Cũng giống như trong cái bâu khí quyển tràn đầy khi độc này đừng nên ra ngoài với khuôn mặt không được bảo hộ.
Tương tự như vậy, việc vô ít nhất chính là chia sẻ nỗi buồn với người khác, bạn sẽ trải nỗi buồn của mình ra cho người ta xem? Rồi họ sẽ cảm thông? Câu trả lời là "đừng có mơ!". Hay bạn nghĩ người ta sẽ mua đi chúng? Thực ra vẫn là câu trả lời trên. Ở cái thời điểm mà con người ta hối hả đến mức không kịp thở, họ bận với quá nhiều mối quan hệ, bận quên một vài người, đặc biệt là họ cũng bận chăm sóc vết thương của chính mình. Nếu có lỡ phơi bày hết tâm can mà bị người khác phớt lờ thì tốt nhất vẫn nên cảm ơn họ, bởi vì sẽ không thiếu người sẵn sàng cho bạn một vài thứ đại loại như muối và dấm để xát vào nơi âm ĩ của bạn đâu.
Đời người không thiếu việc ngu xuẩn, một trong những việc vô ích nhất chính là bày tỏ chút tình cảm còn lại với người yêu cũ. Đặc biệt, là khi anh ta/ chị ta bỏ rơi bạn. Tôi không chắc là nó có tác dụng, bởi vì rất có thể bạn sẽ nhận được rất nhiều hình thức trả lời, nhưng có lẽ đến cuối vẫn cùng một kết quả.
Thực ra, đối với một trường hợp nói không còn yêu là nói dối. Bản thân tôi vẫn nhiều lần mất ngủ, vẫn tránh né ai đó nhắc đến, dù không ngang qua lối cũ nhưng vẫn mong muốn gặp lại người đó ở một nơi khác, mỗi lần chạm mặt trong lòng lại nảy sinh vài ba điều lo lắng:" liệu mình có quá thảm hại, nhếch nhác, liệu nên cười hay phớt lờ?". Một vài lần trò chuyện tôi vẫn cố gắng vẽ ra một vài hình ảnh hoàn hảo để lừa dối anh ta rằng mình đang để tâm đến một ai đó. Thực ra đều là tự tôi lừa người dối mình, thà là vậy. Tôi có bị đánh chết cũng không thừa nhận sự thật.
Hôm nay bầu trời u ám như vậy, phải chăng là không có ai để tâm sự? Thực ra tôi từng rất muốn lắng nghe ai đó thật chân thành. Tôi đã từng làm như vậy, nhưng đến cuối cùng người ta vẫn đau khổ, và tôi lại tự khơi lên nỗi chua xót trong tim mình lên. Thật sự sẽ rất áy náy nếu không thể giúp được người khác bằng việc im lặng lắng nghe, có lẽ họ cần nhiều hơn một người lắng nghe. Bây giờ tôi đã hiểu.
Đau hay không đau thực ra không quan trọng, đối với tôi chỉ cần vẫn có thể mỉm cười gượng gạo là tốt lắm rồi. Người ta bận như vậy, làm gì đến lượt bạn chứ? Có tiền đồ tốt một chút, địa vị tốt một chút thì dù đứt tay người ta cũng sẽ quýnh quáng lên. Còn nếu không được tốt số, thì tự mình chăm sóc bản thân, vẫn tạm coi là ổn. Đến cuối cùng, bằng cách này hay cách khác nỗi đau sẽ vơi đi hoặc người ta sẽ trở nên kiên cường hơn để chống đỡ. Giống như virus kháng kháng sinh vậy.
Theo Phununews