Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Thấy cậu bé nghèo trộm đồ ăn, ông chủ giấu một thứ bên trong hộp cơm và cái kết

Bất ngờ ông thấy chóng mặt, người run rẩy, mọi thứ cứ mờ dần rồi ông ngã gục. Trước khi lịm hẳn đi, ông vẫn kịp nhìn thấy một người thanh niên trẻ đang lao đến.

  Thấy cậu bé nghèo trộm đồ ăn, ông chủ giấu một thứ bên trong hộp cơm và cái kết

Nhìn ông và cậu thanh niên ăn trộm cơm năm đó ôm nhau, ai cũng nghẹn ngào.  (Ảnh minh họa)

Ông không vợ không con, chỉ có một thân một mình. Vết thương chiến tranh đã khiến cho ông không thể mang lại hạnh phúc cho bất cứ người phụ nào. Nhưng ông không gục gã, tinh thần người lính trong ông không cho phép bản thân ông gục ngã. Ông tự lập cho mình một cuộc sống khác. Bố mẹ đã có em trai ông lo nên ông rời lên phố, mở một quán ăn nhỏ và kiếm tiền gửi về quê cho bố mẹ, cho em trai. Giờ, ông chỉ còn có họ.

Chắc ông buôn bán có duyên nên quán đông khách lắm. Tính ông sởi lởi, nhiệt tình nên mọi người yêu quý. Thậm chí có người còn mai mối cho ông hoặc chủ động tìm đến với ông nhưng ông lại từ chối. Ông thấy cuộc sống của mình hiện tại rất ổn và nếu họ muốn, ông và họ vẫn có thể làm bạn tâm giao. Cách cử xử của ông như vậy, luôn đúng mực nên rất được mọi người tôn trọng.

Quán cơm của ông thường xuyên giúp đỡ những người nghèo. Chỉ cần họ nói họ không có tiền là ông sẽ giúp đỡ họ vài xuất cơm ngay. Mọi người toàn nói với ông:

- Ông cứ làm như vậy thì cụt hết vốn, rồi chẳng có vốn đâu mà buôn bán nữa, lời lãi đã không được bao nhiêu rồi!

Ông nghe xong chỉ cười hiền. Ông biết chuyện ấy chứ, nhưng giúp được người là ông thấy vui rồi. Ông còn may mắn hơn họ khi ít nhất có việc làm, có cơm ăn, được nhiều người quý mến. Còn họ, trong số họ nhiều người còn chẳng có được thứ gì mà ông đang có. Để rồi ngày hôm đó…

- Ai cho phép mày vào đây ăn trộm hả thằng ranh này!

Thấy cậu bé nghèo trộm đồ ăn, ông chủ giấu một thứ bên trong hộp cơm và cái kết

Bất ngờ ông thấy chóng mặt, người run rẩy, mọi thứ cứ mờ dần rồi ông ngã gục.  (Ảnh minh họa)

Cậu nhân viên của ông tóm được một thằng bé lẻn vào quán trộm hộp cơm. Mọi người nhanh chóng xúm xít lại, mắng chửi thằng bé thậm tệ, rằng mới nứt mắt ra đã là phường trộm cắp. Ông lại gần, nhìn thằng bé. Nó gầy guộc, xanh xao, thay vì sợ hãi, khuôn mặt của nó hiện lên vẻ lì lợm. Nó còn đứng yên cho mọi người đánh, có vẻ như, nó đã quá quen với chuyện này. Nhưng ánh mắt nó, sáng lên cái gì đó rất lạ khiến ông muốn giúp đỡ nó.

Ông kêu mọi người giải tán để ông tự giải quyết chuyện này. Ông kêu thằng bé đứng đợi ông. Ông vào lấy một hộp cơm khác rồi cắm cúi viết thứ gì đó, bỏ vào trong hộp cơm đưa tận tay cho nó. Cầm hộp cơm trên tay, nó chạy mất luôn. Mọi người lại trách ông thương người quá đáng, thả nó đi lần sau nó lại ăn trộm của người khác. Ông nghe xong chỉ mỉm cười:

- Thằng bé nó sẽ không ăn trộm của ai nữa đâu. Tôi tin nó!

20 năm sau…

Ông mái tóc đã điểm bạc và cuộc sống vẫn quanh quẩn quanh quán cơm. Nhưng sức khỏe của ông yếu đi nhiều nên quán chẳng còn đông khách như trước nữa. Nhưng ông không đóng cửa, ông muốn giữ nó lại để giúp đỡ nhiều người khác nữa. Và rồi…

Đêm đó, ông đóng cửa hàng khá sớm vì gió lớn quá, còn mưa rét. Bất ngờ ông thấy chóng mặt, người run rẩy, mọi thứ cứ mờ dần rồi ông ngã gục. Trước khi lịm hẳn đi, ông vẫn kịp nhìn thấy một người thanh niên trẻ đang lao đến.

Mở mắt khó nhọc, ông thấy ông đang nằm trong viện. Bên cạnh giường, có một người con trai trẻ đang gục bên tay ông. Thấy ông cựa mình, cậu ta nhanh chóng tỉnh lại. Khuôn mặt của cậu ta khiến ông nheo mắt mãi:

- Cảm ơn cậu đã cứu tôi nhé!

- Không, là bác đã cứu cuộc đời cháu chứ. Bác không nhớ cháu hay sao ạ! Năm đó, chính hộp cơm của bác đã khiến cháu thay đổi. Bác còn nhớ mảnh giấy này chứ ạ!

Cầm mảnh giấy trên tay, ông vẫn nhớ đó là chữ của ông: “Con người phải sống ngay thẳng, không được ăn trộm dù cho có lâm vào hoàn cảnh khó khăn thế nào đi nữa con nhé!”.

Ông sững sờ:

- Là con ư?

- Vâng ạ! Là con, nhờ có bác con mới có được ngày hôm nay. Giờ con về đây, con muốn xin phép được nhận bác làm bố nuôi. Con muốn được chăm sóc cho bác hết cuộc đời này.

- Còn bố mẹ con! – Ông ngập ngừng

- Con là trẻ mồ côi bác ạ! Xin bác hãy cho con được thực hiện tâm nguyện này. Bác đồng ý đi bác! – Cậu thanh niên nắm chặt tay ông

Mọi người xung quanh vỗ tay trước tình cảm thiêng liêng, chân thành này. Ông rơi nước mắt vì quá cảm động. Nhìn ông và cậu thanh niên ăn trộm cơm năm đó ôm nhau, ai cũng nghẹn ngào. Ở hiền như ông rồi cũng gặp lành là đúng thôi!

Theo blogtamsu

Related Posts: