Đến sau cùng em đã hiểu, tình yêu cần sự dung hòa, nhưng dung hòa để vị tha, vì biết rằng người kia là quan trọng. Còn em, dung hòa chỉ duy nhất vì em muốn được bên cạnh anh.
Em luôn thấy bất an, khi dòng tin nhắn gửi đi, nhưng ít phút sau mới nhận được phản hồi trọn vẹn.
Em đủ tinh tế để nhận ra sự thờ ơ lạnh nhạt của anh khi cuối tuần mình hò hẹn, nhưng ánh mắt anh cứ lãng đi, hình như chưa một lần anh cho em một cái nhìn âu yếm, anh nhỉ.
Em luôn là người quan tâm, luôn hỏi han và luôn tự điều chỉnh hành vi của mình khi vấn đề đó làm anh không vui vẻ.
Cuộc nói chuyện cũng sẽ dừng, hay em sẽ nhẹ nhàng chuyển đề tài, khi tự nhận ra anh chẳng quan tâm nữa.
Em không thích gọi đó là vô tâm vì em luôn cố chấp, em cứ luôn nghĩ ra lí do hợp lý đế trấn an bản thân rằng do anh chưa yêu em đủ lâu, đủ sâu để xem em là tất cả.
Thế nhưng anh biết không, cô đơn ngay khi bên cạnh em đã có anh, cô đơn ngay khi đang sánh bước cùng anh và cô đơn ngay khi cả khi tay nắm tay, môi kề môi mà sau cùng cái em cảm nhận được vẫn là sự vô vị, là một sự trống rỗng làm em hẫng đi vài giây, bần thần và thất vọng.
Có lẽ anh không thể hiểu cảm giác này, vì đơn giản tâm trí và tình cảm anh chưa từng dành cho em, như vậy có được xem là em đang đơn phương không anh nhỉ, thà là mãi mãi không được đáp lại tình cảm đó, còn hơn cho đi trong sự nửa vời tạm bợ.
Ngày tháng qua em thật sự trống trãi, cứ day dứt mãi em có nên giữ anh, có nên xây đắp cho tình yêu này trọn vẹn? Em ngốc thật, ngốc khi trong chờ vào tình yêu ai đó, ngốc khi cứ nghĩ một ngày em sẽ nhận được một cách đủ đầy như em hằng mong ước.
Thế nhưng, đến sau cùng em đã hiểu, tình yêu cần sự dung hòa, nhưng dung hòa để vị tha, vì biết rằng người kia là quan trọng. Còn em, dung hòa chỉ duy nhất vì em muốn được bên cạnh anh.
Khi đặt suy nghĩ của ai đó lên trên bản thân mình, em biết em đã gián tiếp cho họ cái quyền làm em đau và em cũng biết khi đó em sẽ mãi mãi chỉ có thể ở phía sau, lặng lẽ tổn thương và lặng lẽ nghĩ ra hàng vạn lí do chỉ để lòng an yên mà tiếp tục.
Hơn ai hết, em cũng hiểu, tình yêu cần cả hai người hòa nhịp, không thể chỉ một người đắp xây, sau tất cả, vẫn chỉ là dừng lại, là những đổ nát, thất vọng và hụt hẫng trong em.
Rồi khi đó em cũng tự mình chấp nhận, sẽ thôi vẽ vời và trong đợi ai đó làm em vui, thế nhưng anh à, đã có một khoảng thời gian rất dài, em đã mong chờ có điều kì diệu nào xảy đến….
Theo Phununews