Đi chơi mà trong ví có 50 ngàn thì chỉ rủ được mấy em mới từ quê lên phố thôi, chứ muốn mời em đây thì phải có tiền triệu trở lên nhé. Thôi anh khỏi phải chở tôi tự bắt taxi về được.
Đi chơi mà trong ví có 50 ngàn thì chỉ rủ được mấy em mới từ quê lên phố thôi, chứ muốn mời gái này thì phải có tiền triệu trở lên nhé. Thôi anh khỏi phải chở tôi tự bắt taxi về được.
Toản tình cờ quen Ly trong một lần cô giao hàng cho chị đồng nghiệp của anh. Ly vừa làm văn phòng, vừa bán mỹ phẩm, hôm đó không có ship nên cô đành phải ship hàng cho khách. Tiện đúng giờ trưa Toản xuống dưới uống nước thì chị đồng nghiệp nhờ nhận hàng hộ luôn, tiền chị chuyển khoản rồi:
- Chị Hải ơi, ship hàng gì mà xinh dã man vậy chị?
- Bà chủ đấy ông ạ, trẻ nhưng cũng giỏi lắm.
- Em tán được không chị?
- Tùy chú, nhưng nếu bị phũ thì ráng chịu nha.
Có số của Ly từ chị đồng nghiệp, Toản bắt đầu quá trình chinh phục người đẹp. Tuy mới chưa đầy 30 tuổi nhưng Toản đã có trong tay tất cả nhưng anh không thích thể hiện mà lúc nào cũng chăm chỉ làm ăn. Công ty anh đang làm thực ra là làm giúp bạn mà thôi. Nhìn bề ngoài mọi người nghĩ anh chỉ là nhân viên quèn lương thấp nhất công ty nhưng chẳng ai biết thực sự vị trí của anh quan trọng thế nào.
Chị Hải ơi, ship hàng gì mà xinh dã man vậy chị? (Ảnh minh họa)
1 tuần tán tỉnh thì Ly nhận lời đi uống nước với Toản. Vì quả thực anh là người có tiền nên địa điểm ăn chơi nào ở thành phố anh cũng không lạ. Ly thì cũng thuộc dạng biết ăn chơi nên nghe cách nói chuyện lại ngỡ anh là công tử giàu có có thể lợi dụng được nên cắn câu ngay. Toản hí hửng khoe với chị đồng nghiệp:
- Em rủ được cô ấy mai đi uống nước rồi đấy chị ạ
- Hả. Thật hả, cậu giỏi đấy. Nhưng chắc võ mồm giỏi nên lừa được em nó thôi. Chứ mà thấy cậu đi con xe số cùi bắp, mặc quần áo hàng chợ thế này chắc nó cho cậu out sớm thôi. Thử mà xem.
Chị cùng phòng đã cảnh báo nhưng Toản không tin, thấy cách Ly nói chuyện không phải là người như thế. Toản vẫn con xe số cà tang bộ quần áo anh đi làm mọi khi tới đón Ly đi chơi. Thậm chí cũng chẳng ngó qua xem trong ví có còn tiền mặt không vì bây giờ thanh toán bằng thẻ nên cũng chẳng cần phải rút tiền.
Toản ung dung tới đón Ly. Thấy bộ dạng đó của anh Ly vẫn nở nụ cười vui vẻ ngồi trên xe để anh chở đi chơi. Vì cô cũng thuộc dạng sành đời, giờ nhiều công tử giả nghèo đi hỏi vợ lắm. Thế nhưng đúng lúc nhìn quán chè ngon bên đường mình thường hay ăn, Ly rủ Toản bước vào.
Hai người ăn một cách ngon lành, Toản cũng thấy đấy đúng là quán chè ngon thật. Ăn xong Toản ra thanh toán thì hết 60 ngàn nhưng ví anh lại chỉ còn đúng 50 ngàn. Anh hỏi chị chủ quán:
- Em chỉ có 50 ngàn. Ở đây có thanh toán bằng thẻ không chị?
- Không anh.
- Thế chị có nhận đô không?
Cả cái quán chè vỉa hè nhìn Toản như người ngoài hành tinh vậy. Ai cũng nghĩ anh đúng là kẻ ki bo bủn xỉn đưa bạn gái đi ăn chè mà không mang tiền. 60 ngàn không đủ lại còn quay ra hỏi thanh toán thẻ với đô. Bày đặt làm trò đây mà. Nóng mắt lắm rồi, Ly đứng phắt dậy.
- Thôi để tôi trả cho, biết thế này ở nhà ngay từ lúc đầu cho xong. Phí thời gian đi với anh.
- Ơ, anh…
- Đi chơi mà trong ví có 50 ngàn thì chỉ rủ được mấy em mới từ quê lên phố thôi, chứ muốn mời gái này thì phải có tiền triệu trở lên nhé. Thôi anh khỏi phải chở tôi tự bắt taxi về được.
- Không anh có tiền thật mà.
Vừa nói đại vừa kéo cái khóa trong ví rồi phanh rộng cái ví ra để cho Ly thấy mình không nói sai. Lúc này thì Ly chết sững khi thấy một tập đô dày cộp toàn tờ 100 đô. Mặt Ly biến sắc nhưng cô cũng nhanh chóng quay ngoắt 180 độ.
- Thế giờ mình đi đâu nữa hả anh?
- Về thôi em, em muốn về mà. Anh không có tiền triệu nên không tán em được rồi.
Toản ung dung phóng chiếc xe số của mình về trước mặc Ly đứng giữa đường ức phát khóc mà không làm gì được.
Theo blogtamsu