Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

“Vợ con ở trong cái bình kia, đợi con về mang rải ra sông đấy!”

Chị mỉm cười nhắm mắt lại, cứ như đang ngủ vậy. Mẹ chồng chị cắn môi đến bật máu vì xót xa.

  “Vợ con ở trong cái bình kia, đợi con về mang rải ra sông đấy!”

Anh chết đứng. Chị bị tai nạn không qua khỏi trên đường đi làm về. (Ảnh minh họa)

Anh là người có chí, tài giỏi chỉ phải cái chưa gặp thời cuộc, theo kiểu nhân tài không được trong dụng nên đâm ra buồn chán. Nhìn anh như vậy, chị cũng chẳng vui hơn được. Kết hôn với anh, chung sống cùng anh được hơn 1 năm, có với nhau một đứa con trai bé bỏng hơn 1 tháng tuổi, chị không dám nói hiểu hết con người anh nhưng một phần nào thì có thể.

Chị biết, công việc hiện tại, môi trường làm việc không hề đem lại cho anh sự hứng khởi, anh chỉ là đang cố gắng vì miếng cơm manh áo của vợ con mà thôi. Tiếng thở dài mỗi đêm của anh thực sự khiến chị xót xa. Chị biết mơ ước của anh là gì và ngày nào còn chưa thực hiện được ước mơ ấy thì anh sẽ chẳng thể toàn tâm toàn ý sống bên cạnh mẹ con chị được. Dù chị biết rõ, anh rất yêu thương mẹ con chị. Nhưng tình yêu và hoài bão là hai hoàn toàn khác nhau.

- Công ty mới của anh có dự án bồi dưỡng nhân tài đi nước ngoài học tiến sĩ 3 năm đúng không?

- Ừm, sao em biết?

- Sao anh không đi?

Anh trố mắt nhìn chị, thảng thốt. Chị hiểu điều trong mắt anh muốn nói, chị mỉm cười:

- Anh lo cho mẹ, lo cho em và con ở nhà đúng không? Anh cứ yên tâm mà đi, em sẽ gánh vác được hết mà. Ước mơ của anh thành hiện thực thì hạnh phúc của vợ chồng mình mới bền lâu được.

“Vợ con ở trong cái bình kia, đợi con về mang rải ra sông đấy!”

Đêm xuống, bị bao vây bởi bốn bức tường lạnh lẽo, chị lại nhớ anh đến tê dại. (Ảnh minh họa)

Anh ôm chặt lấy chị vì cảm động. Anh thấy mình thật có phúc, thật may mắn lắm mới có được người vợ hết lòng ủng hộ công việc của mình như chị. Anh lên đường. Tiễn anh ở sân bay, chị dặn mình không được khóc để anh yên tâm đi.

Những tháng ngày xa vắng, anh nhớ chị quay quắt. Chị thì cả ngày bận rộn công việc, con cái, nhà cửa, gần như chẳng còn tâm trí để nhớ đến anh nhưng khi đêm xuống, bị bao vây bởi bốn bức tường lạnh lẽo, chị lại nhớ anh đến tê dại. Nhưng không dám nói ra, chị chỉ dặn dò anh giữ gìn sức khỏe, cố gắng học thật tốt và không phải gửi tiền về cho chị, ở nhà, chị sẽ tự lo được hết.

Chị nói thì nói vậy thôi chứ công việc ở nhà ngập đầu, chi tiêu nhiều nên chị vất vả lắm nhưng chẳng bao giờ chị than vãn nửa lời. Mẹ chồng chị nhiều lúc nhìn chị mà rơi nước mắt nhưng bà chỉ có thể giúp chị trông cháu, loanh quanh vài việc lặt vặt mà thôi. Chị cũng biết ý lắm, dặn mẹ chồng đừng nói ở nhà chị khổ cực thế nào cho anh biết vì anh bên kia cũng vất vả chẳng kém gì chị.

Thời gian 3 năm thế mà cũng trôi qua nhanh như gió thổi…

Nhìn mình trong gương, chị giật mình. 3 năm, chị già đi nhanh quá, thế này anh về, thế nào cũng ngỡ ngàng cho xem. Cậu con trai nhỏ chạy lại gần ôm chân chị:

- Mẹ ơi, chỉ còn 10 ngày nữa là bố về đúng không ạ? Con sắp được ôm bố rồi!

Nhìn thằng bé chạy lon ton đi, chị rơi nước mắt. Phải, anh sắp về rồi, anh chị sắp được đoàn tụ rồi. Còn anh, bảo vệ xong luận án tiến sĩ, ước lớn của đời mình, anh mừng lắm. Từ nay, cuộc sống của anh, của gia đình anh sẽ khao. Anh háo hức đếm từng ngày về để được gặp chị, người anh yêu thương. Vậy mà…

Chị cố gắng tăng ca thêm một chút rồi về, nào ngờ đến tận nửa đêm. Sang đường, một động rất lớn vang lên, chị không thấy đau, chỉ thấy mình nhẹ bẫng, mắt chị nhắm nghiền lại. Rút ống thở, chị nắm tay mẹ chồng chị:

- Mẹ đừng vội gọi cho anh ấy, cứ để anh ấy xong công việc đã không cố 3 năm qua rồi!

Chị mỉm cười nhắm mắt lại, cứ như đang ngủ vậy. Mẹ chồng chị cắn môi đến bật máu vì xót xa.

Anh từ sân bay phi ngay về nhà…

- Mẹ, vợ con đâu rồi!

Anh hốt hoảng khi thấy nhà đầy vòng hoa và khăn trắng:

- Vợ con ở trong cái bình kia, đợi con về mang rải ra sông đấy!

Anh chết đứng. Chị bị tai nạn không qua khỏi trên đường đi làm về. Tâm nguyện của chị là được anh ôm vào lòng đi ngắm trăng trên sông. Anh rơi nước mắt. Nếu như anh không ham chức vụ, ham công việc, chị đã không vất vả để xảy ra cơ sự này. Đau xót, anh gào tên chị thảm thiết. Trên ảnh, chị vẫn đang cười, nhưng qua làn khói, lại thấy có giọt nước mắt rơi.

Theo blogtamsu

Related Posts:

  • Kỳ vọng thuốc tránh thai dành cho phái mạnhLoại thuốc được kỳ vọng ra mắt vào năm 2021 chỉ cần sử dụng trước khi quan hệ ít phút, có tác dụng tránh thai cho đàn ông. Do nhóm chuyên gia từ Đại học Wolverhampton (Anh) kết hợp với các nhà khoa học Bồ Đào Nha phát triển,… Read More
  • Mãn dục nam đang ngày càng trẻ hóaHiện nay, tình trạng mãn dục đang ngày càng trẻ hóa và là nỗi lo âu không nhỏ của đàn ông. Mãn dục nam là thuật ngữ để chỉ những hậu quả của sự suy giảm nồng độ testosteron trong máu dẫn tới hàng loạt hệ lụy như suy giả… Read More
  • Bí kíp canh ngày rụng trứng tăng khả năng thụ thaiNếu bạn có chu kỳ kinh thật đều, 28 ngày một lần, thì ngày rụng trứng thường là ngày thứ 14 kể từ ngày đầu hành kinh. Hỏi: Cháu lấy chồng đã 8 tháng nhưng chưa có thai. Cháu đi khám phụ khoa cho kết quả bình thường. Nghe mọi… Read More
  • Thuốc tránh thai và một số tác dụng phụ cần biếtThuốc tránh thai khẩn cấp có hiệu lực trong vòng 72 giờ sau khi quan hệ, có thể có tác dụng phụ nên không nên sử dụng lâu dài. Theo Health Sina, bác sĩ Liu Pei, phó giám đốc Bệnh viện Y học Nam Kinh cho biết, thuốc tránh tha… Read More
  • Tiểu xảo giúp ‘cậu nhỏ’ đạt đỉnh cao cuộc yêuXuất tinh sớm là một vấn đề được các nhà chuyên môn về sức khỏe sinh sản cũng như các nhà nam học quan tâm từ lâu. Hầu như bất cứ một người đàn ông nào trong đời sống hoạt động tình dục của mình cũng có những giai đoạn trục … Read More