“Nó cũng chẳng còn sống được mấy năm nữa thì cứ để nó ở đây mẹ chăm sóc nó 1 năm rồi gửi nó về nhà đẻ. Nhà mình như thế sau cũng không sợ người ta nói mang tiếng ác”.
2 năm đầu cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi khá hạnh phúc dù vẫn chưa có con cái, song sang năm thứ 3 thì sóng gió ập tới khi vợ tôi biết tin mình vô sinh. Đó là kết quả khám tại một bệnh viện có tiếng của thành phố. Lúc đầu em giấu tôi và gia đình nhưng sau đó thì vô tình tôi biết được.
Tôi biết có lẽ vợ buồn và sốc nên mới giấu mọi người nên cũng không trách móc hay làm ầm ĩ lên. Tôi chỉ nhẹ nhàng gợi ý hỏi em nhưng vợ lại phủ nhận tất cả. Thậm chí 2 tháng sau đó em còn nói mình đã mang thai khiến bố mẹ và cả họ hàng nhà tôi mừng khôn tả. Nhưng cũng chỉ 2 tháng sau đó chính tôi lại là người phát hiện ra em nói dối, chuyện mang thai hoàn toàn không có thật.
Tôi và vợ to tiếng với nhau và vô tình cô em gái biết được chuyện vợ tôi vô sinh nên đã nói với bố. Ông đã bị tụt huyết áp và nhập viện cấp cứu vì ông đang rất mong ngóng có cháu đích tôn. Chán nản vì vợ cứ giấu giếm và làm cho mọi chuyện trong nhà rối tung lên nên thời gian đó tôi và vợ gần như không nói chuyện gì với nhau. Tôi thường xuyên ra ngoài và về muộn, và cô ấy đã nghi ngờ tôi ngoại tình.
Tôi thường xuyên ra ngoài và về muộn, và cô ấy đã nghi ngờ tôi ngoại tình. (Ảnh minh họa)
Trong lòng tôi vẫn rất yêu cô ấy và thực lòng muốn đưa vợ đi khám thêm ở một chỗ khác nữa, thế nhưng cách cư xử của cô ấy lại một lần nữa làm tôi thất vọng. Cô ấy nổi xung lên, làm ầm ĩ cả nhà nói tôi bồ bịch mấy năm rồi khiến bố tôi lại phải vào viện cấp cứu.
Đến nước này tôi không thể chịu đựng thêm được nữa nên quyết định ly hôn nhưng cô ấy chưa chịu ký. Mọi chuyện lằng nhằng thêm 2 tháng thì bất ngờ 1 ngày vợ tôi đưa tờ ly hôn có chữ ký thuận tình ly hôn của cô ấy và bảo tôi gửi. Tôi cũng hơi ngờ ngờ về quyết định của vợ thì nhận được tin nhắn của bạn thân cô ấy: “Cái Nga không còn sống được bao lâu nữa đâu, có muốn giải thoát cho anh đấy”.
Tôi choáng váng sững sờ, thì ra đó là lý do vợ tôi ký đơn. Nhưng bây giờ ly hôn thì tôi lại là kẻ quá ác độc vì lúc này cô ấy cần tôi nhất. Vừa vô sinh, vừa bệnh nặng chắc cô ấy tuyệt vọng lắm. Tôi đem chuyện kể với mẹ và muốn một lời khuyên từ bà thì bất ngờ bà bảo: “Nó cũng chẳng còn sống được mấy năm nữa thì cứ để nó ở đây mẹ chăm sóc nó 1 năm rồi gửi nó về nhà đẻ. Nhà mình như thế sau cũng không sợ người ta nói mang tiếng ác”.
Vì nhà vợ ở khá xa và điều kiện thuốc thang không có nên cố ấy đồng ý ở lại với gia đình tôi thêm 1 năm nữa. Mẹ tôi chăm sóc con dâu rất tận tình, ở đâu bày có thầy có thuốc tốt là bà đi bằng được mua mang về cho con dâu uống, chỗ nào xa quá thì bà bảo tôi đi. Rằm, mùng 1 bà lại lên chùa tụng kinh niệm phật. Đều đặn hàng tháng lại bắt tôi đưa vợ tới viện khám 1 lần.
Thời gian đầu bác sĩ khám xong chỉ lắc đầu bảo chắc cô ấy không qua được đâu nhưng mẹ vẫn động viên tôi bảo cố gắng làm tròn nghĩa vụ với vợ tới những ngày cuối cùng. Nhiều lúc nhìn vợ quằn quại chống chọi với những cơn đau tôi cũng không cầm được nước mắt. Nhưng rồi 5 tháng sau, một lần đưa vợ đi khám định kì bất ngờ bác sĩ ra vỗ vai tôi: “Có chút khả quan rồi đấy… Gia đình cố gắng lên”.
Ảnh minh họa
Tôi về nói với mẹ, bà vui lắm vẫn cố gắng kết hợp cả đông tây y chữa trị cho con dâu và tín hiệu sức khỏe của vợ tôi cứ khá lên chút ít. Tôi cũng mừng cho cô ấy. Một ngày tôi đi liên hoan về muộn, người say mềm nôn thốc nôn tháo ra nhà.
Bình thường mẹ sẽ là người dọn dẹp rồi đưa tôi về phòng nhưng hôm ấy bà đi vắng. Vợ vẫn còn yếu nhưng cố gắng lết ra ngoài dìu tôi vào phòng. Tôi nằm vật ra giường thì cô ấy cũng vật ra theo có lẽ vì quá mệt. Lâu lắm rồi tôi với vợ mới chung giường thế này, sẵn có hơi men trong người, tôi lao vào cô ấy…
Hơn 1 tháng sau cũng là tròn 1 năm vợ ở lại chữa bệnh, cô ấy quyết định giải thoát cho tôi nên đã dọn quần áo rời khỏi nhà. Bệnh tình cũng đỡ hơn, 1 tháng qua cô ấy cũng không phải dùng thuốc tây nữa mà chỉ dùng thuốc nam. Cô ấy quỳ lạy cảm ơn mẹ và tôi rồi bước đi nhưng vừa ra tới cửa thì bất ngờ nôn ọe dữ dội mẹ và tôi vội vàng đỡ cô ấy vào nhà. Tôi để vợ ở lại với mẹ rồi ra ngoài hút thuốc, thực lòng tôi không muốn cô ấy đi…
Nhưng rồi bất ngờ mẹ trở ra, miệng lắp bắp: “Nó có bầu rồi, vợ mày có bầu rồi”. Tôi sững sờ, lẽ nào đây là kết quả của cái đêm tôi say rượu đó. Tôi vui mừng không thể tả được, lao vào ôm chầm lấy vợ và kiên quyết không cho cô ấy đi đâu nữa…
Lâm Phương/ Theo Thể thao xã hội