Gần 20 năm sống với nhau, vậy mà chỉ vì những mâu thuẫn rất thường tình của đời sống vợ chồng, hai ông bà lại dắt nhau ra tòa để đường ai nấy đi lúc đã tóc hai màu.
Oái oăm thay sau hàng loạt cuộc hòa giải, sau hàng loạt phiên tòa mà cũng phải mất tới hơn 4 năm trời đôi vợ chồng từ thề nguyền với nhau mới có thể ly hôn, dẫu ở phía họ vẫn còn những bức xúc về việc phân chia tài sản.
Những phiên tòa buồn vang tiếng chia phần
Mãi đến tận khi có phán quyết cuối cùng của TAND thì vụ ly hôn kéo dài gần 4 năm mới chấm dứt, chỉ bởi chung quy lại cũng xuất phát từ những mâu thuẫn, rối rắm trong phân chia tài sản, để rồi cả hai ông bà, đều đã bước qua tuổi 54, độ tuổi phía bên kia sườn dốc cuộc đời, vẫn cứ phải dắt nhau ra tòa lần này đến lần khác.
Hai vợ chồng có cái tên khá đặc biệt, người chồng là Trần Văn H. (55 tuổi), còn vợ là bà Vũ Thị P. (52 tuổi). Chẳng ai ngờ phiên tòa hôm ấy, hội đồng xét xử và những người có mặt lại phải chứng kiến cuộc tranh cãi nẩy lửa của vợ chồng. Ông H. – người đâm đơn xin ly hôn “kể tội” rằng đáng lẽ ra lấy vợ về tưởng để ổn định cuộc sống. Ai dè, sau khi kết hôn, về ở chung với bố mẹ chồng, cả quá trình chung sống, do bất đồng quan điểm nên họ thường xuyên to tiếng, cãi vã nhau.
Ảnh minh họa.
Trái ngược với sự trình bày của chồng, bà P. thì lại cho rằng suốt quá trình chung sống, khi vợ chồng có bất đồng trong quan điểm sống, bà luôn bị vu oan, giá họa nhưng vẫn phải nhẫn nhục, chịu đựng vì con cái. Mỗi khi xảy ra chuyện, hễ bà phân trần thì bị ông gạt phắt rồi đánh đập. Không chịu nổi, bà cùng đường nên mới bỏ nhà đi vài hôm để thoát thân. Khi biết bà ở đâu đó tá túc thì ông H. lại tìm đến mong đoàn tụ và hứa thay đổi nên bà chấp thuận. Nhưng cuộc sống chung chẳng được bao lâu, mọi việc lại như cũ. Đỉnh điểm mâu thuẫn là khi ông đuổi bà và người con chung ra khỏi nhà, buộc bà phải đi thuê nhà để sống. Đến khi chồng làm đơn xin ly hôn, bà cũng thuận tình. Bà xin nuôi cậu con út; ông H. thì xin nuôi cả hai.
Cũng từ đây, ông H. gửi đơn ly hôn và chấm dứt một chuyện tình duyên lẽ ra phải có cái kết đẹp hơn, đồng thời bắt đầu một hành trình khác cũng đầy cam go, rắc rối không kém là hành trình phân chia tài sản. Trải qua hơn 4 năm theo đuổi vụ kiện, nhiều lần hòa giải bất thành và 6 lần đưa ra xét xử, nhưng cả ông H. và bà P. đều không chấp nhận mặc dù tòa đã xử theo đúng luật định. Tòa án cấp huyện đã đồng ý cho ông bà ly hôn và chấp thuận giao con chung của hai người cho bà P. chăm sóc, ông H. có nghĩa vụ cấp dưỡng. Tòa cũng chia cho bà nửa diện tích đất mang tên 2 người, chia phần có ngôi nhà cấp 4 vì bà nuôi con, đồng thời yêu cầu chia đôi tài sản chung của 2 người sau quãng thời gian dài chung sống.
Tuy nhiên, cứ mỗi lần tòa án cấp nào ra phán quyết, ông bà lại đưa đơn kháng nghị, mãi đến tận khi có phán quyết cuối cùng của TAND tối cao, ông bà mới đành lòng chấp nhận. Ông thì cứ khăng khăng cho rằng mình không có nghĩa vụ nuôi con, bà không xây nhà thì không được hưởng nhà…, bà cũng khư khư những lập luận riêng của mình, cứ như vậy, tài sản tranh chấp ít, nhưng thái độ giằng co, không ai nhường ai, khiến vụ ly hôn kéo dài, nhùng nhằng, rắc rối. Hội đồng xét xử thuận tình cho họ ly hôn và giao cậu con út cho bà P. nuôi dưỡng,. Phiên tòa hôm ấy cũng đã định giá, phân chia số tài sản. Tính ra, mỗi bên được nhận số tài sản trị giá 40 triệu đồng, còn căn nhà là tài sản chung cũng được chia đôi.
Ảnh minh họa.
Mọi chuyện tưởng đến đó là kết thúc, khi mà không còn lí do nào để họ níu kéo nhau giữa phiên tòa. Nhưng cũng như trong cuộc sống thường ngày trước đây, họ lại tranh cãi vì khối tài sản cũng không lấy gì làm lớn lắm. Giữa phiên tòa, những đồ vật dù nhỏ nhất cũng được kê khai. Từ xe máy, tủ lạnh, vi tính, tivi, giường, tủ, giếng nước, máy bơm, tường rào,… mỗi thứ mang ra để phân chia là một lần có cớ để họ “cự nự” nhau. Không đồng tình với bản án sơ thẩm, trong đơn kháng cáo, bà P. đã đề nghị cấp phúc thẩm xem xét lại phần tài sản gồm tiền của, sức lực do gia đình bên ngoại đóng góp vào việc nuôi các con. Chiếc xe máy bà đã tự mua trong khoảng thời gian ly thân bị đưa vào khối tài sản chung của vợ chồng thiệt thòi cho bà. Bộ máy vi tính mà con gái đang sử dụng chịu phần tài sản của bà là không đúng.
Phiên tòa phúc thẩm diễn ra 4 tháng sau đó. Tuy các đương sự không kháng cáo, Viện kiểm sát không kháng nghị nhưng cấp phúc thẩm nhận thấy việc thỏa thuận của ông H. và bà P. là trái với quy định của Luật Hôn nhân và gia đình. Theo đó, cô con gái lớn đã đến tuổi trưởng thành, cháu có quyền lựa chọn ở với ai tùy cháu. Còn cậu con út được giao cho mẹ nuôi dưỡng, buộc ông H. phải đóng góp mỗi tháng 500.000 đồng cho đến khi cháu được 18 tuổi. Những nội dung kháng cáo của bà P. liên quan đến tài sản, hội đồng xét xử cho rằng tòa án cấp sơ thẩm đã xem xét, đánh giá đúng, phân chia tài sản phù hợp. Riêng bộ máy vi tính đã cho con gái, tại phiên phúc thẩm cả hai vợ chồng đều thỏa thuận, thống nhất không nên đưa vào tài sản chung của vợ chồng. Khối tài sản được phân chia lại, mỗi người được nhận gần 35 triệu đồng.
Tòa tuyên án, cuộc tranh cãi rồi cũng đến hồi kết thúc. Ngồi ở mé ghế, phía dưới phiên tòa, cô con gái tên Hiền chỉ biết cúi đầu, hai tay cứ liên tục đan vào nhau. Bà ngoại em thở dài, chép miệng: “Ba mẹ không ở với nhau được. Thôi con đừng buồn, lo và chăm cho em con. Mình vẫn phải sống tốt, con ạ!” Hạnh vẫn lặng thinh, không nói được điều gì, chỉ hơi gục gặc đầu, xót xa.
Mâm bát xô nhau không biết kiềm chế
Ngược lại chuyện ngày xưa Cách đây đúng tròn 22 năm, bà P. là một giáo viên trẻ trung, đầy nhiệt huyết ở một trường cấp 2 trong huyện. Duyên số run rủi để bà gặp được ông H. người đàn ông đã qua một lần đò, một mình sống mặc dù đã có mấy con thơ nhưng vợ cũ đã nhận nuôi dạy hết. Đồng cảm với nỗi vất vả của ông và cùng với một tình yêu, sự hy sinh mãnh liệt, bà bất chấp sự phản đối của gia đình, bạn bè và bỏ sau lưng dư luận xã hội để đến bên ông, làm vợ sau của ông.
Ông H. vô cùng cảm kích mối nhân duyên này, bởi phải xuất phát từ lòng chân thành và tình yêu đích thực, một cô gái trẻ mới chấp nhận lấy ông, trong khi ông không có gì trong tay ngoài một cuộc hôn nhân đổ vỡ với 4 đứa con và một công việc không ổn định. Vượt qua mọi khó khăn, ông bà cùng dìu nhau đi từ thử thách này đến thử thách khác để nuôi dạy con chung, con riêng nên người. Có những thời điểm cùng cực khi phải bán mọi đồ đạc trong nhà để trả nợ do ông làm ăn thua lỗ hay bà phải chấp nhận lên vùng cao dạy học, xa chồng xa con, để mức lương được cao hơn, tình yêu qua nhiều thử thách vẫn bền bỉ và đầy sức sống như thuở ban đầu.
Ảnh minh họa.
Ấy vậy, chẳng ai học được chữ ngờ. Sau nhiều biến cố, ngỡ đâu ông bà sẽ bên nhau đến lúc đầu bạc răng long, chỉ vì hai vợ chồng lúc mâm xô bát đụng không kịp giải hòa, để rồi cuối cùng ông đành lòng “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với bà. Người xưa vẫn có câu, một đêm nên vợ nên chồng thì duyên kiếp đến tận trăm năm, nhưng với ông H. bà P., hai mươi năm chung chăn chung gối cũng vẫn chưa đủ để ông bà có thể hiểu, thông cảm và chia sẻ với nhau thì cũng thật đáng buồn. Nhớ năm xưa ông bà quyết liệt đến bên nhau như thế nào, thì giờ đây ông bà cũng quyết liệt không kém để rời xa nhau và để lại cho nhau, cho mỗi đứa con những vết thương lòng không thể xóa nhòa được.
Theo Tiêu Dao/Phununews