"Có một vài loại người, gắn kết với nhau vì một lẽ gì đó, gặp nhau, trò chuyện, chia sẻ, hiểu nhau đến độ có những chuyện người kia chưa kịp nói, kẻ nọ đã kịp đáp lời. Vậy mà, họ chỉ – cần – nhau"
Con người luôn tự nhận mình là loài thông minh hơn tất thảy. Thế nhưng trong một số trường hợp, họ ngu xuẩn đến mức kỳ quặc. Nguồn cơn của sự ngu xuẩn đó chỉ đơn thuần là việc bước chân vào một mối quan hệ không tên. Giống loài thông minh đó lẽ ra phải nhận thức được việc đừng lãng phí thời gian của bản thân cho những trò phiêu lưu rượt đuổi ái tình.
Não phát tín hiệu với trăm ngàn lớp phòng thủ cùng đèn báo mức độ nguy hiểm thuộc hàng bậc cao, tim vẫn đập bảo "Tao ổn, không sao!". Ờ thì đâu có sao, chẳng mất gì, người ngợm vẫn vẹn nguyên, không vết xước, đầu óc vẫn tỉnh táo phân biệt "Giữa hai ta chỉ là người dưng".
Ngày trước nghe đâu từ thuở khai thiên lập địa, nữ oa đội đá vá trời, thần Cupid hay ông Tơ bà Nguyệt cũng định sẵn "status" cho mối quan hệ nam nữ chỉ có ba trạng thái: 1 – cả hai cùng yêu, 2 – cả hai không yêu, 3 – một người yêu đơn phương và chấm hết… Thế giới phát triển, xã hội tiến hoá lại đẻ ra thêm một loại quan hệ thứ 4 – cả hai cần nhau.
Nói về mối quan hệ "cần nhau" này, dễ cũng năm bảy đường. Trước tiên phải khẳng định chắc nịch, cả hai hoặc một trong hai người "cần" hoặc thậm chí "yêu" đối phương. Về phía kẻ còn lại, dĩ nhiên người ta "cần" lẽ nào mình bỏ, không yêu cũng được, miễn vui là được. Nền tảng của loại quan hệ này chính là đôi bên cùng có lợi, kẻ bi luỵ thì được ở cạnh, nhìn ngắm cho thoả người kia, kẻ muốn vui thì thoả niềm giải khuây trong cơn chán chường chờ đợi bến đỗ mới.
Hậu quả về lâu dài của việc duy trì mối quan hệ này cũng chỉ dồn về phía kẻ ngu dại, vật vờ, quằn quại, bi luỵ, tận tâm mãi và nuôi ảo tưởng hoang đường về một kết cục đẹp êm với người kia mà đâu biết rằng người ta đã, đang và chẳng mãi có mình trong ước muốn chung đôi cả đời. Thôi thì chỉ cầu mong cho gã tìm vui đủ dứt khoát, bứt phăng cái sợi dây ảo mộng để người kia được ấm êm quãng đời còn lại. Hoặc lẽ ông Tơ, bà Nguyệt có thương thì mau đường dẫn lối cho một trong hai kẻ gặp được người thương để cắt cho rồi cái "nghiệt duyên" này.
Viết cho em, những ngày chông chênh năm 27 tuổi.
Chúc em đủ can trường, vững tâm để bước qua.
"Mình cần nhau, hiểu nhau đến vậy
Cớ gì cứ phải xa nhau!"
St