Thứ Năm, 2 tháng 3, 2017

Đĩa rau nát bét, mẹ chồng mắng con dâu: “Ăn hại, về đi cho mẹ cô dạy lại”

Chẳng hiểu sao bà cứ có cảm giác Hạ sẽ làm khổ con trai bà, sống ăn bám vào con trai bà. Sự lo lắng đó dần hình thành ác cảm trong bà dành cho Hạ.

  Đĩa rau nát bét, mẹ chồng mắng con dâu: “Ăn hại, về đi cho mẹ cô dạy lại”

Bà chưa kịp hỏi lại thì Đức bước vào, khẳng định lại tất cả những lời Hạ nói là đúng. (Ảnh minh họa)

Bà luôn vỗ ngực tự hào về Đức, con trai bà. Nó từ nhỏ đã rất thông minh, học giỏi. Không những thế, nó còn rất đẹp trai, phong độ nữa. Bà chỉ có mình Đức, cuộc đời sau này của bà sẽ phụ thuộc hết vào Đức nên lúc nào bà cũng muốn tìm cho con trai mình một người vợ mười phân vẹn mười. Ấy thế mà ngày Đức đưa Hạ về ra mắt, bà đã thấy trước mắt bà là cả một tương lai đen tối rồi. Hạ, chỉ có gọi là ưa nhìn chứ chẳng xinh đẹp. Không những thế, nhìn vào công việc thì lương của Hạ cũng chỉ bằng một nữa lương của con trai bà. Bà kêu Hạ nấu thử một bữa cơm để xem trình độ nữ công gia chánh của của Hạ đến đâu thì…

Mâm cơm cũng khá ổn, nhưng trong mắt bà, phải là những cái hoàn hảo nó mới xứng đáng với con trai bà. Bà không phản đối cũng không đồng ý, đợi Hạ ra về, bà mới dò hỏi Đức:

- Con định lấy con bé đó làm vợ thật đấy à!

- Vâng ạ! Con yêu cô ấy! Cô ấy là người con gái rất tốt!

- Tốt trong suy nghĩ của con thôi chứ mẹ thấy nó chẳng tốt chút nào. Cái gì cũng chỉ bằng một nửa con. Con không thấy như thế là thiệt thòi cho con hay sao?

- Thiệt thòi gì chứ mẹ. Quan trọng là chúng con yêu nhau là được rồi!

Đĩa rau nát bét, mẹ chồng mắng con dâu: “Ăn hại, về đi cho mẹ cô dạy lại”

Mâm cơm cũng khá ổn, nhưng trong mắt bà, phải là những cái hoàn hảo nó mới xứng đáng với con trai bà.  (Ảnh minh họa)

Bà biết giờ có ngăn cấm thì cũng hết tác dụng rồi nên bà đành phải đồng ý cho cưới. Ai cũng khen bà có cô con dâu xinh xắn, lễ phép mà bà chẳng thấy vui chút nào. Chẳng hiểu sao bà cứ có cảm giác Hạ sẽ làm khổ con trai bà, sống ăn bám vào con trai bà. Sự lo lắng đó dần hình thành ác cảm trong bà dành cho Hạ.

Hạ đi làm từ sáng đến tối, nhưng cứ về nhà là nghe thấy tiếng mẹ chồng than phiền:

- Mang tiếng có con dâu mà vẫn phải cặm cụi cơm nước. Đời đúng là khổ, nửa đời hầu chồng hầu con, nửa đời hầu dâu.

Biết ý, Hạ nhanh chóng để túi xách đó, vào ngay chuyện bếp núc. Khổ nỗi Hạ làm gì mẹ chồng cũng không hài lòng. Không nói ra miệng đâu, nhưng qua thái độ của mẹ chồng, Hạ biết điều đó. Mẹ chồng Hạ, cứ thấy con trai mình đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về, người lúc nào cũng phờ phạc lại xót xa, Trong khi con dâu thì lúc nào cũng có vẻ nhởn nhơ nên bà ghét lắm. Về phía Hạ, Hạ cũng có nỗi khổ của riêng bản thân mình, sự ung dung, nhởn nhơ kia chỉ là để Hạ cảm thấy bớt căng thẳng, để Đức bớt lo lắng mà thôi.

- Mẹ nghĩ con nên dạy lại vợ đi. Con để vợ con tự do thái quá rồi đấy! Con thì cứ đầu tắt mặt tối, còn nó thì…

Đức đang định nói gì đó thì Hạ xen ngang vào, gọi Đức ra bên ngoài có chuyện. Bà đã ghét lại càng ghét hơn, nghĩ rằng Hạ thật lộng quyền. Bà khắt khe với Hạ hơn, trước kia thì bà không nói ra miệng nhưng bây giờ cứ không bằng lòng chuyện gì một chút, hay kể cả là Hạ có làm đúng đi chăng nữa, bà vẫn tìm cách gây khó dễ cho Hạ. Hạ đã không thể chịu đựng hơn được nữa, đỉnh điểm là ngày hôm đó.

Hạ hôm nay mệt nên luộc rau không để ý, lúc nhớ ra thì nồi rau đã nát bét hết cả. Nhìn đĩa rau trên bàn, bà chớp lấy ngay cơ hội mắng nhiếc Hạ:

- Ăn hại, về đi cho mẹ cô dạy lại.

Tức nước vỡ bờ, sự nhẫn nhịn của con người cũng chỉ có giới hạn thôi. Nếu Hạ không nói, Hạ sợ càng ngày Hạ sẽ càng khó sống, sinh căng thẳng, mệt mỏi nhiều hơn. Nhìn mẹ chồng, Hạ cười mỉm:

- Tiền nhà này do con kiếm ra, mẹ đuổi con đi, ai sẽ nuôi mẹ.

- Cô nói cái gì cơ? Tiền nhà này là do con trai tôi kiếm ra nhé! Cô chỉ là cái đồ ăn bám thôi! – Bà tức điên khi con dâu cãi lại

- Anh ấy nghỉ việc đã mấy tháng nay rồi! Không có lương của con, cả nhà liệu có sống được đầy đủ thế này không?

Bà sững người. Con dâu bà vừa nói gì vậy chứ. Bà chẳng tin đâu. Cái gì mà nó kiếm tiền. Bà chưa kịp hỏi lại thì Đức bước vào, khẳng định lại tất cả những lời Hạ nói là đúng. Hóa ra Đức mâu thuẫn với sếp, nghỉ việc đã mấy tháng nay mà vẫn chưa xin được việc. Sợ mẹ nghĩ nhiều nên Hạ đã bàn với Đức giấu kín chuyện này. Nhìn Hạ vất vả mà vẫn bị mẹ chồng ghét, Đức đau lòng lắm nhưng Hạ lại không cho Đức nói. Giờ thì…

Bà ngồi sụp xuống, bấy lâu nay bà đã hiểu sai con dâu bà ư? Chỉ vì sự ích kỉ, kiêu ngạo mà suýt chút nữa bà đánh mất đi người con dâu tốt nết, ngoan ngoãn. Bà muốn nói lời xin lỗi mà ngượng miệng không nói nổi. Hạ lại gần nắm chặt tay bà, ánh mắt nhìn nhau đã thay lời muốn nói rồi. Hạnh phúc, bình yên chính là khi cả nhà sum vầy, biết chia sẻ, quan tâm nhau.Thời nào rồi mà mẹ chồng còn ghét con dâu chứ.

Theo blogtamsu

Related Posts: