Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

Là đàn ông, sao anh không đủ kiên nhẫn chờ em trưởng thành?

Phụ nữ nũng nịu, trẻ con là với ai hả anh? Có phải với người cô hết mực tin tưởng yêu thương. Ra đường vẫn giày cao gót, son môi đỏ, đẩu ngẩng cao mạnh mẽ trước bao nhiêu người.

Về nhà cô chỉ muốn cởi hết lớp vỏ bọc để vùi đầu vào lòng anh. Anh rời xa em vì đơn giản em chưa trưởng thành, em con nít lắm – đó là lí do sao?

Là đàn ông, sao anh không đủ kiên nhẫn chờ em trưởng thành?

Người ta bảo phụ nữ đi là để được níu giữ, để được người đàn ông của mình yêu thương nhiều hơn, còn đàn ông ra đi là để dứt tình dứt nghĩa, để làm người phụ nữ tổn thương. Là đúng, đúng như cái cách anh đã tàn nhẫn với em.

Mình yêu nhau bao lâu rồi anh? Là 3 năm đấy và biết nhau cũng gần 10 năm rồi cơ mà.

Trước khi quen anh em là ai? Một người con gái yêu đời, kênh kiệu với cuộc sống, chẳng buồn bận tâm xung quanh nghĩ gì. Khi quen anh em là ai? Một cô gái hạnh phúc, luôn nhận được sự ấm áp vỗ về, là ở đâu và làm gì anh cũng sẽ đến bên em, là dù trẻ con ngốc nghếch vẫn cứ muốn vùi đầu vào lòng anh để được dỗ dành "Nín đi, anh xin lỗi, anh sai rồi". Sau khi chia tay, em là ai? Một người phụ nữ bất hạnh nhất trên cuộc đời.

Nỗi đau thường đến từ người ta tin tưởng nhất, không sai. Anh biết phải mất 7 năm quen nhau để em có thể không nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, và mất thêm 3 năm nữa để người con gái này đăt trọn niềm tin vào anh, ấy thế mà chỉ 1 giây thôi anh đã đánh mất tất cả..mọi thứ…

Là ai đã bên anh từ lúc khó khăn nhất? Thời anh còn là một cậu sinh viên, anh buồn với kết quả học tập của mình, anh nói em "anh bị trễ một năm rồi". Chẳng sao cả, em ra trường rồi, em sẽ đợi anh mà. Và tình yêu của ta cũng bắt đầu từ đây, với một cô gái đã đi làm ắt hẳn sẽ có nhiều cám dỗ. Còn với em chẳng bao giờ có suy nghĩ cần phải dựa vào ai để sống, em tự lập được, và tình yêu đối với em chỉ cần ta tin và cảm thấy đủ thì chắc chắn sẽ hạnh phúc. Giờ em vẫn tự hào vì khoảng thời gian đó đấy anh, đơn thuần mà ấm áp, ta sống với nhau chỉ vì cái "tình" và cái "thương". Em chấp nhận bên anh vì anh là chàng trai nghị lực, là anh đã cho em niềm tin, là anh luôn bên em khuyên nhủ em mọi điều. Em- hay mèo nheo rồi cứ kể với anh bất cứ mọi thứ diễn ra hằng ngày, cũng là anh- người lúc nào cũng lắng nghe yêu chiều người con gái này.

Anh thương em nhiều lắm, em biết mà, chàng trai lúc nào cũng im lặng lắng nghe khi em cáu gắt. Em đã tin dù cả thế giới này có quay lưng với em thì anh vẫn ở đấy. Anh bảo từ nhỏ đến giờ chưa ai nặng lời với anh như em đâu, em cũng bảo là cho đến khi gặp anh chưa ai thương em bằng anh cả. Tình yêu đôi ta bền chặt từng ngày là thế đó.

Anh từng nói Anh thương em vì em là cô gái không chịu bỏ cuộc, là vì anh cảm thấy anh nợ em nhiều lắm. Đó là lí do lúc nào anh cũng thương em. Anh cũng đã từng buông tay em, chúng ta giận nhau quá nhiều vì em trẻ con, vì em hay dỗi hờn, vì anh không tin em là người phụ nữ của gia đình, ừ thì 1 tháng xa nhau. Và cũng chính anh quay lại để nói với em rằng "Anh nhận ra anh không thể thiếu em, hai ta sẽ cùng nhau thay đổi, để sống tốt hơn em nhé"

Còn giờ thì sao anh? Khi hai ta đã có kế hoạch để về chung một nhà, anh đành lòng bỏ em đi. Anh bảo "Anh nợ em sau này có dịp anh sẽ trả, nhưng hai ta không hợp nhau đâu". Trả gì hả anh? Trả được cho em tuổi thanh xuân, những đợi chờ và niềm tin không? Cái cách anh rời xa em tàn nhẫn lắm!

Là vì em nóng tính, em trẻ con, nhưng em đau vì mỗi khi em nói chia tay, anh chẳng bao giờ giữ em lại, anh cũng nóng tính thế đấy và khi em buồn em lại càng hành xử ngốc nghếch. Nhưng lần nào cũng thế anh sẽ là người chủ động xin lỗi em. Lần này, em sai đấy nhưng em chẳng làm điều gì có lỗi với anh, anh cũng thế, anh chưa hề quen người khác mà bỏ em. Nhưng chúng ta lại phải xa nhau, có lẽ vì anh phải chịu áp lực từ xung quanh, họ không thích em.

Em đã vùi hết cái "tôi" của mình để níu kéo anh, em đã chẳng màng 1-2h sáng chạy gần 20km xuống bên anh để được nghe anh phũ phàng "về đi", em chẳng màng để năn nỉ anh "mình gặp nhau nhé, em nhớ anh lắm", em chẳng màng để thuyết phục anh ở lại bên em đến sáng mai. Và sau tất cả anh chẳng màng gì chỉ để nói với em "Giờ chúng ta chỉ là bạn thôi, mình đừng đi quá giới hạn nữa"

Thế đấy, chỉ cần anh nói một lời, em trưởng thành hơn đi rồi hai ta mới có thể quay lại, 2-3 năm em cũng sẽ đợi như cái cách trước giờ em vẫn đợi. Nhưng anh cứ nhất quyết phải bảo rằng "Chúng ta không bao giờ có thể quay lại, đừng hi vọng làm gì, em sẽ là người khổ đấy" thì mới được sao anh?

Em vẫn tin có một ngày anh sẽ quay lại khoảng khắc này, khoảng khắc đau khổ nhớ nhung và day dứt về một mối tình. Nhưng em sẽ chẳng còn ở đây nữa. Vì cô gái ấy đã đứng dậy, vượt qua tất cả để mạnh mẽ bước tiếp, cô ấy đã đi xa anh lắm rồi.

Chào anh, người đàn ông em từng ngỡ sẽ chung một nhà!

St

Related Posts: