Khi vợ cũ bình phục, anh sẽ qua nhà họ ăn mừng. Lần đầu tiên anh không thấy cần phải giữ sự xa cách như trước nữa.
Cứ đến thứ bảy là “ba Tú” lại tới chở hai chị em Su và Si đi bơi. Mẹ Su Si mới sinh em bé. Ba Tú bây giờ không… gớm ghiếc như hình ảnh ba ngày xưa trong trí nhớ của hai cô con gái. Ngày đó ba chả mấy khi chơi với các con, về đến nhà là đổ vật ra giường, nồng nặc mùi bia rượu. Đến mức hai cô con gái chả dám ngủ trong phòng có bật điều hòa dù trời rất nóng.
Tú làm kỹ sư phụ trách xây dựng của một bệnh viện lớn. Thu nhập cao nhưng công việc bắt buộc anh đi tiếp khách triền miên. Từ khi chồng ăn nên làm ra, vợ Tú không còn nhận ra chàng trai đã thiêu đốt trái tim mình của ngày xưa. Một chàng trai thư sinh, vừa giỏi chuyên môn lại có thêm tài lẻ sáng tác nhạc, chơi guitar rất cừ. Vợ Tú phải nói là chết mê chết mệt chồng, từ khi yêu cho đến khoảng 5 năm đầu sau hôn nhân. Thế nhưng khi Tú được đặt vào vị trí quản lý, anh như thành con người khác. Dần dần, tình cảm trong chị mất đi, thay bằng rất nhiều muộn phiền. Kết thúc bằng cuộc li dị khi chị thực sự cảm thấy không hy vọng gì vào cuộc sống vợ chồng. Và cũng bởi chị đã tìm thấy một chốn nương tựa mới.
Ảnh minh họa.
Tú không trách vợ, mặc cho mẹ anh, bạn bè anh “nói ra nói vào” về cái người đàn bà đã có 2 con mà còn không cố mở lòng ra với chồng. Thâm tâm anh nghĩ, tình yêu mãnh liệt cô ấy dành cho mình trong cả chục năm từ lúc biết nhau đã quá đủ cho một đời người. Sẽ khó có ai có thể yêu anh như thế. Bởi cuộc sống luôn cần có tình yêu mà tình yêu không còn, chia tay là điều hợp lẽ. Anh chỉ hơi bất ngờ là cô ấy lại lấy chồng rất nhanh sau ly hôn. Nhưng thôi, bây cô ấy đã là “vợ người ta”. Anh có niềm an ủi là chồng mới của vợ cũ hẳn là người tốt. Anh ta chấp nhận để vợ nuôi cả hai đứa con với chồng trước, mà là vui vẻ thật lòng. Hằng tuần đến đón các con đi chơi, Tú cảm nhận điều đó khá rõ. Bố dượng không kỳ thị hai đứa trẻ, coi chúng như con ruột. Thế là điều may mắn.
Cuối năm ngoái, gia đình Tú ở quê làm lễ cải mộ cho ông cụ thân sinh ra anh. Tú là con một lại chưa có gia đình mới nên mọi việc đổ dồn vào anh. Chẳng hiểu bằng cách nào mà vợ cũ lại biết chuyện. Cô tình nguyện mua toàn bộ đồ cúng lễ để Tú chỉ việc xếp lên xe chở về quê. Đến đúng hôm trước đêm làm lễ, Tú bất ngờ khi thấy chiếc ô tô đỏ xịch đỗ trước cửa nhà anh vào buổi chiều muộn. Xuống xe là vợ cũ, hai đứa con gái anh và … chồng cô ấy. Chồng mới của vợ Tú nói vẻ như thanh minh : Cô ấy nói để thuê xe taxi nhưng tôi không yên tâm, vả lại nhà có xe. Tú nghe mà cảm động trong lòng. Anh biết người đàn ông này thực sự tử tế, anh ta nói thế cốt cũng để che giấu tình cảm của mình, sợ bị người ta nghĩ là yếu đuối. Một lần nữa, Tú cảm thấy các con gái của mình thật may mắn. Còn vợ mình thì Tú nhớ lại câu thơ của Puskin : Cầu cho em gặp được người tình như tôi đã yêu em. Xa vợ, Tú càng hiểu là tình yêu của mình dành cho nàng chưa hết, nhưng biết làm thế nào được, anh đã không biết giữ báu vật của đời mình thì đành lùi ra đằng xa, chúc phúc cho nàng. Anh cũng giữ khoảng cách tương đối với gia đình hiện tại của vợ, vì thấy rằng đó là điều tế nhị cần thiết, mặc dù chồng của cô ấy – một đại tá công an đã luống tuổi – luôn tỏ ra thân thiện.
Bất ngờ, 1 tháng trước, vào buổi tối Tú đang nằm lơ mơ nghe nhạc thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm quen thuộc – ngài đại tá công an. Ông ấy thông báo rằng vợ Tú đang nằm cấp cứu, cần truyền máu gấp mà bệnh viện chưa đáp ứng được. Ông nói rằng có nhớ vợ Tú kể thời sinh viên anh từng “hiến” máu cho cô ấy nên nghĩ rằng có thể cậy nhờ anh thêm một lần nữa, mà không cần chờ đợi các khâu xét nghiệm, bởi tính mạng cô ấy đang bị đe dọa. Tú chả kịp nghĩ ngợi gì, lao ngay đến bệnh viện. Anh đã ngất đi sau khi cho máu, bởi bản thân sức khỏe của anh bây giờ cũng không được như ngày xưa. Nhưng tỉnh lại, anh rất vui khi được biết, vợ cũ đã qua cơn hiểm nghèo.
Tú vui vẻ nhận lời mời của ngài đại tá. Khi vợ cũ bình phục, anh sẽ qua nhà họ ăn mừng. Lần đầu tiên anh không thấy cần phải giữ sự xa cách như trước nữa.
Hồng Đại