Cô ấy đã từng là cả thế giới của anh, liệu rằng sau tất thảy em có quyền được anh yêu thương như cái cách mà anh đã từng yêu thương cô ấy hay không?
Cô ấy vừa gọi cho anh…
Em vô tình trông thấy khi màn hình điện thoại anh nhấp nháy một cái tên vừa lạ mà cũng vừa quen. cảm giác khi ấy hụt hẫng đến lạ.
Em đã không trách móc, cũng không hờn dỗi, chỉ im lặng nhìn anh. Thì cũng dễ hiểu thôi vì giữa anh và cô ấy đã có một khoảng thời gian bên nhau đủ dài, đủ dài để một người đến sau như em cảm thấy e thẹn.
Anh và cô ấy quyết định buông tay sau những tháng ngày đẹp đẽ bên nhau, em đã không biết vì lí do gì hay đúng hơn em không đủ can đảm để nhắc về cô ấy trước mặt anh. Rồi ít lâu sau, anh tìm cho mình một người mới để yêu và vô tình người anh chọn là em. Em chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng tin sẽ có một ngày anh nói yêu em và bằng cách nào đó, em đã bất chấp tất cả để đặt cược bản thân mình cho anh.
Em chấp nhận mọi lời bàn tán về một kẻ đến sau như em, họ bảo có lẽ em chỉ đơn giản là một người thay thế vì cái bóng của cô ấy đã quá lớn trong tim anh. Cũng có đôi lần em hồ nghi về quyết định của mình, em cũng sợ lắm những lời họ bàn tán về em và hơn hết em sợ mình thật sự chỉ là người thay thế, em đã luôn tự hỏi: "Liệu anh sẽ yêu em như cách mà anh yêu cô ấy chứ? Rồi em và anh sẽ cùng nhau đến bao lâu?"
Cách anh đến, chóng vánh đến lạ, anh nói anh sẽ yêu em hơn những người khác đã từng yêu, nhưng em thừa hiểu, làm sao có thể anh ơi khi mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu và em cũng chưa đủ lớn lao để anh dốc lòng yêu thương. Em từng ngày học cách chấp nhận anh, học cách chấp nhận luôn cả những nổi đau mà anh đang mang… chỉ mong anh có thể an nhiên bước tiếp cùng em đến sau này.
Nhưng cái cảm giác áy náy vẫn luôn hiện hữu trong lòng em – phải, là em thật sự cảm thấy áy náy với cô ấy, người đến trước em. Liệu nếu không có sự xuất hiện của em thì anh và cô ấy có thể hàn gắn lại hay không? Nó tựa như cảm giác yêu vụn trộm của một kẻ thứ ba đầy tội lỗi… và có phải chăng thời điểm em và anh gặp nhau đã là quá sớm?
Em cũng đã qua đi cái thời nông nổi, yêu đến ngây dại, có thể nói đủ lí trí để hiểu được đâu mới thật sự tốt cho bản thân mình, chính vì vậy em đã không quá kì vọng vào tình cảm này của anh vì em biết rằng sau ngần ấy thứ giữa anh và cô ấy, em làm sao có thể sánh bằng. Em không đòi hỏi anh phải yêu em như thế nào, lớn lao ra sao, cũng không mong anh sẽ yêu em nhiều hơn cô ấy, chỉ mong sao nó vừa đủ để cả hai cảm thấy ấm lòng, có thể cùng nhau bước tiếp mà thôi…
Câu chuyện giữa em và anh, anh và cô ấy, cô ấy và em, âu cũng là câu chuyện của những trái tim khao khát được yêu thương, là câu chuyện của người đến trước và người đến sau… Em không muốn trách móc, hay đổ lỗi cho bất cứ ai trong chúng ta.
Cô ấy đã vì anh, em cũng vì anh. Em sẽ không ghen tuông hay buộc anh phải đặt dấu chấm hết giữa anh và cô ấy vì em tôn trọng mối quan hệ đó của anh, chẳng phải em cao thượng đến vậy, nhưng ít nhất thứ em có thể làm ngay lúc này là tin tưởng anh. Đến trước hay đến sau suy cho cùng cũng phụ thuộc vào việc anh yêu ai và cam tâm từ bỏ ai, thôi thì em tin, thời gian sẽ giúp anh chữa lành những vết thương và nếu anh thật sự yêu một người đến sau như em, thì em mong anh đủ can đảm để đối diện với tất cả, em sẽ vẫn ở bên cạnh anh vì em thật lòng thương anh…
Yến Phương