Duyên hốt hoảng nhìn con, thì ra đứa bé bị mất một ngón tay út ở bàn tay phải mà Duyên không để ý. Cô quá mệt nên có thiếp đi một lúc không biết trời đất gì.
ảnh minh họa
Duyên nuốt nước mắt ăn vội bát cơm trắng với chút xương cá còn lại. Không biết đã bao nhiêu lần rồi Duyên phải chịu cảnh này. Đứa con trong bụng đang đạp khiến Duyên phải cúi xuống ôm lấy rồi vỗ về: “Ngoan nào con”.
Duyên về làm dâu nhà Mạnh đã 2 năm nhưng chưa bao giờ cô nhận được sự quan tâm, chăm sóc của chồng cũng như của mẹ chồng. Chồng cô đi biền biệt suốt, khi về nhà thì chỉ chăm chăm vào cái máy tính, còn mẹ chồng thì ngày nào cũng hành hạ Duyên đủ thứ.
Mẹ chồng Duyên là người độc miệng và nói nhiều. Duyên làm giáo viên mầm non nhưng sau khi lấy chồng thì bị thôi việc nên chỉ ở nhà làm nội trợ, chồng Duyên bảo có bầu lớn rồi thì ở nhà cũng được, không cần phải đi làm. Tưởng như thế là sướng, ai ngờ…
Ngày nào cũng thế, Duyên bắt đầu ngày mới bằng một trận chửi. 5h sáng, mẹ chồng cô đã tru tréo:
- Giờ này còn ngủ à? Dậy làm việc nhà đi chứ, ở nhà thất nghiệp rồi còn ngủ lắm.
(Ảnh minh họa)
Thế là Duyên phải lò mò dậy quét nhà, dọn nhà, nấu đồ ăn sáng. Nhà chồng Duyên có một mảnh vườn, từ ngày cô thất nghiệp mẹ chồng Duyên bắt cô trồng rau để đi bán. Ngặt nỗi, sâu bọ hoành hành, thế nên mẹ chồng Duyên mới bảo:
- Trồng được mấy luống rau mà cũng không ra hồn, đi mua thuốc trừ sâu về mà phun, đứng đó chờ cho nó ăn hết rau à?
- Con đang có bầu, đụng vào mấy thứ đó không tốt mẹ ạ.
- Có bầu thì sao? Tôi ngày xưa còn đi làm ruộng, đi chợ ầm ầm. Hôm nay cô không phun thuốc thì đừng có trách tôi.
Nghe mẹ chồng dọa, Duyên mới ra cửa hàng bảo vệ thực vật mua thuốc về phun. Chẳng hiểu sao sau khi phun thuốc được mấy ngày thì Duyên đau bụng vật vã, lên bệnh viện khám thì bác sỹ bảo cô bị sảy thai vì ảnh hưởng của thuốc trừ sâu. Mẹ chồng cô tru tréo:
- Mẹ gì mà ác, có con rồi mà không biết cách bảo vệ cho con. Đúng là quá ác mà.
Duyên ngẩn người, chính mẹ chồng cô đã bắt cô làm vậy. Cô cũng đã trang bị kỹ càng để phòng vệ rồi mà không được, coi như đứa con không có phúc ở với cô vậy.
Những tháng ngày sau đó đối với Duyên khốn khổ không nói nên lời. Mẹ chồng cô ghẻ lạnh, ngày nào cũng tru tréo, bà kể với hàng xóm Duyên làm mẹ mà không biết đường chăm con, vụng, thất nghiệp, nói tóm lại là không được cái điểm gì. Chồng Duyên thì hờ hững với vợ, anh bảo rằng anh cảm thấy hối hận khi lấy một người vợ chả được cái nết gì như Duyên.
Cũng may là Duyên mang bầu lại sau đó không lâu. Cô gìn giữ kỹ lắm, lần này cô kệ, chẳng để ý lời mẹ chồng nói nữa, ăn uống Duyên cũng chú ý hơn, cô còn ra ngoài mua đồ ăn để bồi bổ thêm cho con chứ không chịu cảnh bị mẹ chồng hành hạ nữa.
Đến hôm Duyên sinh con, mẹ chồng cô không lên. Duyên một mình vượt cạn vì mẹ đẻ của cô ở xa không đến được. Trong lúc đang ôm đứa con bé bỏng vào người thì mẹ chồng cô xộc đến. Bà bảo:
- Đẻ rồi à? Con trai hả? Ôi lại đây bà thương nào.
Rồi mẹ chồng Duyên đòi bế đứa bé, Duyên cứ sợ bà làm đau con nên không muốn, ai ngờ mẹ chồng Duyên hét lên:
- Ôi trời ơi, sao mất một ngón tay thế này?
Duyên hốt hoảng nhìn con, thì ra đứa bé bị mất một ngón tay út ở bàn tay phải mà Duyên không để ý. Cô quá mệt nên có thiếp đi một lúc không biết trời đất gì.
Mẹ chồng Duyên tru tréo:
- Ác lắm nên sinh con ra mất một ngón tay là phải. Thôi cái thứ dị tật này thì cô giữ mà nuôi, tôi không cần.
Nói rồi mẹ chồng Duyên trao đứa bé lại rồi toan nhổm dậy đi về. Duyên thương con thắt ruột, cô ôm đứa bé vào lòng rồi cho bú, đoạn hát vỗ về con. Duyên nói trong nước mắt:
- Con con dù có bị gì thì con vẫn nuôi nó.
Đúng lúc đó thì một sản phụ ở giường bên lên tiếng:
- Đứa bé lành lặn này mới là con chị, cho tôi nhận lại con. Tôi xin lỗi, tôi sợ nhà chồng nói nên mới đổi, nhưng nhìn cách chị yêu thương đứa con bị tật dù không phải con mình khiến tôi nghĩ lại.
Nói rồi chị ta đưa lại đứa con cho Duyên, Duyên ngỡ ngàng hỏi:
- Thật ư? Chị làm thế khi nào?
- Lúc chị ngủ, tôi định mang con đi luôn trước khi chị phát hiện ra mà chị không biết gì, chắc chị mệt quá.
Duyên nhìn đứa bé lành lặn, kháu khỉnh mà ứa nước mắt. Mẹ chồng Duyên thấy vậy há hốc mồm, bà lắp bắp:
- Ờ, lành lặn thì được, chuẩn bị mà về nhà. Mà chị kia làm thế là không được, tôi kiện đấy.
Duyên lúc này mới lên tiếng:
- Thôi con xin phép ra khỏi cái nhà ấy, con mang cháu về quê, ở nhà mẹ con sợ lắm rồi.
- Cô… cô nói thế là sao?
- Mẹ mới là người phụ nữ ác độc, con chịu đựng thế là quá đủ rồi, giờ con sẽ gắng làm để nuôi con mình, con muốn sống cuộc sống khác, mẹ hiểu chứ?
Mẹ chồng Duyên nhìn cô con dâu nghèo khổ ngày nào mà sững sờ. Bà không nghĩ rằng sẽ có một ngày con dâu của bà dám làm cái việc động trời ấy nhưng nhìn ánh mắt Duyên, bà biết đó là sự thật.
Theo blogtamsu