Thứ Tư, 8 tháng 3, 2017

Phụ nữ lầm lỡ thì đã sao, còn khóc được là hạnh phúc…

Nước mắt, thường được gắn với nỗi buồn như một khái niệm mang tính bản chất. Nhưng, sẽ có một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, nước mắt trở thành hương vị xa xỉ trước mọi sự bạc bẽo.

Khi còn nhỏ, bị cha mẹ đánh đòn vì mắc lỗi, lằn roi đầy mông nước mắt bất giác rơi tự nhiên như để làm vợi nỗi đau. Sau một vài cú va vấp đầu đời, khóc vẫn như một phản xạ cố hữu để nhận ra bản thân đang phải đối mặt với tổn thương, mất mát thế nào.

Ấy vậy mà, khi cuộc sống khắc nghiệt bắt mình phải lựa chon một chiếc mặt nạ phù hợp, như một hình thức để sống giữa đầy rẫy những dối trá, lọc lừa nhau, bản thân trở nên gai góc lúc nào không hay, việc thấy mình yếu đuối trở nên dư thừa. Khi, những vết thương chất chồng lên đến tim, rút mẩu nào ra cũng sẽ vỡ nát, tự nhiên không còn biết cách khóc khi đau đớn phải bắt đầu ra sao.

Những ngày đầu, hình dung vết thương như một hòn đá cứng cáp được lấy ra từ ngăn đá tủ lạnh, cho phép mình cầm nắm, cảm nhận và mắt biết chảy nước khi tổn thương ập đến.

Đời như một chuỗi ngày nắng vô tận, những con người vô tâm chiếu nắng trực tiếp xuống viên đá nỗi buồn. Sau nhiều ngày trơ trọi chống đỡ, cảm xúc tan ra không kiểm soát, nước mắt ứ đọng không rơi được và chiếc mặt nạ mình mang, là lúc nào cũng phải mỉm cười.

Phụ nữ, được mặc định là phái yếu là cần một bờ vai để dựa dẫm, chở che. Nhưng, kinh qua những mất mát và tổn thương nhiều lần, sẽ có những đêm khuya tự ôm lấy mình để vỗ về, bàn tay tự nắm vào nhau để lấp đầy khoảng trống. Dần thành quen, nước mắt không giúp mình khá hơn, mình khóc không có ai dỗ dành, thì thôi, tự thương lấy mình bằng cách cứng rắn và mạnh mẽ bước qua chông chênh, để sau đó nhìn đời cười ngạo nghễ. Nhủ lòng, ừ thì ra nước mắt không hợp để rơi trên mi một nữ hoàng.

Phụ nữ, cũng sẽ có những ngày thích bộc bạch mình đang muốn gì, trước sự việc đó mình tổn thương ra sao. Nhưng, thổ lộ nhiều lần không ai nghe, chia sẻ nhiều lần không ai thấy quan trọng, bản thân tự học cách dung hòa cảm xúc, đáp trả đời ở mọi góc cạnh bằng nụ cười, ngay cả khi lòng rệu rã.

Phụ nữ lầm lỡ thì đã sao, còn khóc được là hạnh phúc...

Khi nước mắt khô rốc không rơi được là khi nỗi đau đã quá nhiều. Ảnh: Internet

Phụ nữ, có khi chẳng hiểu từ đâu, điều gì khiến mình trơ lì và cứng cỏi thế, đứng trước tổn thương cố tìm lại trong kí ức nhưng không biết phải làm sao để nước mắt rơi ra được. Đời bạc bẽo, một giọt nước mắt cũng là xa xỉ. Bởi, có hề gì đâu nỗi đau này, có chăng chỉ là sự lặp lại, thậm chí là nhẹ nhàng hơn những tổn thương trong quá khứ. Suốt quãng đời chông gai phía trước, khóc cho đau thương đã cạn rồi.

Đó là lý do tại sao, đứng trước cảnh chồng và tình nhân âu yếm yêu thương, chứng kiến sự bội bạc, những người mình tin yêu lừa lọc hay cảm xúc của mình bị khinh rẻ, người phụ nữ kinh qua nhiều đổ vỡ sẽ mỉm cười và người đang bước những bước đầu tiên vào con đường mất mát, sẽ khóc.

Thế đấy, khi còn khóc được là cảm xúc còn sống được, là còn hạnh phúc. Còn, khi đứng trước đau thương mà không ứa nước mắt được, nỗi đau tan chảy thành vô hình không kiểm soát được, phụ nữ bỗng tự hỏi lòng, mình đã đến mức rạc lòng thế này rồi sao?

Theo GĐVN

Related Posts: