Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017

Số phận người đàn bà lỡ ‘chuyến đò′ để rồi cả đời cô đơn

Đã hơn 40 tuổi, nhưng cô Đ.T.T vẫn lẻ bóng sống một mình tại căn nhà chưa đầy 10m2. Mọi hờn tủi, cô đơn của người phụ nữ đi gần quá nửa đời người vẫn chưa biết chia sẻ cùng ai.

Theo lối nhỏ của một con phố cổ, tôi đến gặp chị Đ.T.T, một người phụ nữ đã đồng ý nhận lời làm nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của tôi nhân ngày 8/3.

Số phận người đàn bà lỡ chuyến đò để rồi cả đời cô đơn

Ảnh minh họa.

Cuộc đời lỡ một lần là mất cả đời

Từ khi lọt lòng mẹ, chị T đã không biết đến từ cha được gọi như nào, bởi lẽ chị và mẹ nương tựa vào nhau mà sống. Hàng ngày, mẹ chị bán chè trên phố Hàng Trống , Hà Nội để kiếm sống cho hai mẹ con.

Khi lớn thêm chút nữa, chị T bỏ học giữa chừng và bắt đầu phụ mẹ bán chè rong ruổi trên khắp các con phố cổ Hà Nội. Hình ảnh hai mẹ xuất hiện trên từng ngõ nhỏ đã quá quen thuộc với nhiều người có sở thích ăn vặt vào mỗi buổi chiều. Khi sức khỏe mẹ kém, chị đã thay mẹ bán chè để sống. Mọi gánh nặng gia đình đặt trên đôi vai gầy guộc của người phụ nữ khi ấy mới cận kề tuổi 30.

Chị tâm sự: " Chị cũng muốn yêu nhưng vì nhà nghèo quá, mẹ góa con côi, sợ người ta nhìn thấy gia cảnh nhà mình rồi lại chạy mất. Vì nặng gánh lắm, mẹ chị mắc bệnh tiểu đường, xương khớp nữa nên yếu và tiền thuốc thang cũng cao. Nên ai làm quen với chị họ cũng chỉ được một thời gian, khi biết gia cảnh là lại nói, " gia đình anh không đồng ý." Nghe vậy nhiều chị quen rồi, riết cũng nản lòng."

Tưởng chừng như hạnh phúc sẽ không gõ cửa với cuộc đời mình, chị T bất ngờ quen được một người đàn ông tuy hơn chị 10 tuổi nhưng anh thông cảm với gia cảnh của chị. Kể về mối tình dang dở ấy, chị chia sẻ: " Ban đầu, chị cũng ngại khi nhận lời yêu anh, bởi nhà chị nghèo, đến với anh chị sợ người ta sẽ đàm tiếu rằng chị vì tiền mới yêu anh. Nhưng anh động viên và an ủi chị nhiều lắm, nên chị cũng thử một lần xem sao."

Khi cả hai chính thức nhận lời yêu, cũng như nhiều cặp mới yêu nhau khác, chị T được hưởng trọn cảm giác mặn nồng, nhiệt thành và hạnh phúc trong men say tình yêu. Nhưng đời không như mơ, sự thật khiến chị vô cùng sốc khi biết anh nghiện ma túy. Chị từng động viên anh hãy cố gắng cai nghiện để cùng chị đi tới tương lai, xây dựng gia đình hạnh phúc. Trong tâm can của chị, luôn ấp ủ một ước mơ sẽ có ngày được làm mẹ, chuyện ấy đối với chị thiêng liêng và tuyệt vời biết mấy.

Trăn trở, lo lắng và hờn tủi, chị T vẫn quyết định tin tưởng vào người mình yêu, tin rằng cả hai sẽ cố gắng vượt qua sóng gió của cuộc đời. Chị nói với tôi, chị và anh hẹn hò cũng lãng mạn lắm, đôi khi cả hai ngồi uống cốc nước trà chanh ở Bờ Hồ, lúc thì nắm tay nhau đi dạo công viên. Thật ra, nhiều người cũng nhìn xì xầm to nhỏ, nhưng chị kệ, bỏ ngoài tai hết. Quan trọng là được ở bên anh ấy.

Nói về bạn trai của mình, chị T kể: " Anh ấy là một người đàn ông tâm lý nhưng cũng gia trưởng. Biết chị đi bán chè từ sáng đến xế chiều, anh không cho chị đi bán nữa và nói sẽ kiếm tiền nuôi chị. Nhưng chị không đồng ý, chị thì không sao nhưng còn mẹ chị nữa, tiền thuốc hàng tháng, không ít. Nên chị vẫn nấu chè và đem đi bán hàng ngày, ban đầu anh giận nhưng rồi cũng thôi."

Yêu nhau chừng được 1 năm, hai anh chị tính đến việc về chung một nhà. Tưởng chừng cả hai sẽ nên duyên vợ chồng thì bất ngờ chị nhận được hung tin, anh bị cảm và không qua khỏi. Lòng chị như chết lặng, chị kể về lúc nhận được tin anh mất: " Chị nghe xong, chân tay bủn rủn giống như người không phải của mình nữa, chị mém ngất nhưng không ngất nổi, chỉ nằm vật một chỗ khóc nấc lên từng hồi. Chị sợ mẹ biết lại đâm lo, nên chỉ dám bậm miệng mà khóc. Ngày đưa tang anh chị không đến, bởi đến chị biết phải làm thế nào. Nhìn di ảnh của anh chắc chị sẽ ngất ra đó. Nên chị không đến mà chỉ về nhà thắp hương cho anh khi tròn 49 ngày."

Lỡ một lần là đánh mất cả đời

Sau khi anh qua đời chưa lâu, mẹ chị – người thân duy nhất trên đời này của chị cũng bỏ mặc chị một mình. Mắc bệnh tiểu đường đã lâu, cộng thêm sức khỏe yếu mẹ chị là bà An đã không qua khỏi. Mất mẹ, mất mình yêu thương nhất trong thời gian ngắn ngủi, trái tim của chị T như mất đi từng mảnh,  mọi cảm xúc yêu thương trong chị đã nguội lạnh.

Kể từ ngày mẹ mất, chị không còn bán chè nữa, chị nói, hễ nấu chè là chị lại nhớ đến mẹ, chị không nấu đem bán nữa mà chuyển sang đi dọn nhà theo giờ.

Cuộc sống không quá dư giả nhưng cũng đủ nuôi sống bản thân, chỉ có điều, ngày ngày đi làm về đối diện với bốn góc tường, cảm giác hiu quạnh, cô đơn ấy chị sợ lắm. Nên thường rủ tụi trẻ hàng xóm sang nhà ngồi chơi cho bớt buồn. Nhìn chúng líu ríu bên tai chị mới thấy cuộc sống của mình có tiếng động, những lúc một mình, yên ắng mới đáng sợ làm sao.

Tôi hỏi chị, liệu nếu tìm được một người khiến trái tim chị lạc một nhịp, chị sẽ đi tiếp chứ? Chị nói, không, ở tuổi này dù sợ cô đơn nhưng chị muốn một mình. Những gì đã xảy ra trong đời chị đã nếm đủ, chua cay mặn ngọt, cung bậc cảm xúc với chị đã chai sạm. Nên giờ, chị cần khoảng tĩnh trong trái tim. 

Theo Minh Huyền/Phununews

Related Posts: