Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017

Tuổi 23, ta thấy mình vẫn chênh vênh giữa cuộc đời….

Tuổi 23, nếu không may mắn mà đánh mất đi mối tình đầu thì ta cũng không còn những thiết tha để bắt đầu cho một mối tình mới với những đắm say, yêu đương của một thời từng ngây dại…

Tuổi 23, cái tuổi vừa bước chân rời khỏi giảng đường đại học, những cánh cửa ước mơ đang mở ra trước mắt. Ta bắt đầu những hành trình chạm tay vào điều ước.

Tuổi 23, ta bắt mình phải học lấy sự trưởng thành để bước vững trên con đường phía trước. Ở cái tuổi lưng chừng ấy ta biết mình không còn bé nữa, không còn những ngày tháng rong rủi, ngồi tám chuyện vô tư bên ly cà phê cùng lũ bạn. Ta biết mình phải học cách đối mặt với những áp lực của cuộc sống đầy những sóng gió này.

Tuổi 23, chập chững những bước đi đầu tiên trong công việc, là khi ta phải biết sẵn tâm lý để đối mặt với những toan tính trong đời. Tất cả đâu còn hồn nhiên như ngày ta còn bên mẹ.

Tuổi 23, ta thấy mình vẫn chênh vênh giữa cuộc đời….

Ảnh minh họa.

Tuổi 23 là những khao khát được trở về nhà, khao khát trở lại cái ghế nhà trường, khát khao được gặp lại những đứa bạn ngày xưa. Tuổi 23 là những ước mơ và khao khát….Càng khao khát lại càng khiến chúng ta mơ hồ và và không định hướng nỗi cho bản thân một con đường. Ta khát khao được trở lại, nhưng rồi nhận ra ở cái ta cần là một hướng đi cho bản thân, một công việc ổn định…

Tuổi 23 là những lần ta thấy mệt mỏi nhưng vẫn phải cố gắng không cho phép bản thân được dừng lại. Ta biết ta không còn bé nữa để mãi ấp ủ trong vòng tay mẹ, ta biết đến lúc ta cần phải phấn đấu để xứng đáng với những tháng năm qua mà bố mẹ vẫn đợi chờ.

Tuổi 23, ta bắt đầu tập dần nhận lấy trách nhiệm cho những lần quyết định của chính bản thân mình. Ở cái tuổi ấy ta không cho phép mình quá đắng đo suy nghĩ hay chần chừ rồi cho qua tất thảy, ta biết được giá trị của đồng tiền…

Tuổi 23, nếu không may mắn mà đánh mất đi mối tình đầu thì ta cũng không còn những thiết tha để bắt đầu cho một mối tình mới với những đắm say, yêu đương của một thời từng ngây dại. Ta hiểu được rằng có tình yêu thôi vẫn chưa đủ, ta không còn sợ thất tình, ta không còn sợ cô đơn, cái ta sợ hơn hết đó là những gì ta từng ước mơ và ấp ủ không thể thực hiện được, một công việc ổn định.

Tuổi 23, tình yêu không còn là một màu hồng, ta biết rằng tất cả phải là ở thực tế, ta không còn trông đợi vào người khác mà phải hiểu rằng chính mình phải lo lấy bản thân thì mới vững bền. Ta không còn mù quáng với những lời hẹn thề yêu đương bất chấp cả tương lai, đánh đổi đi tất cả, ta hiểu rằng hạnh phúc không chỉ được vung đắp từ một điều duy nhất đó là tình yêu.

Tuổi 23, ta biết thế nào là áp lực của việc trưởng thành…

Ngọc Phượng