Phố thị cũng nhiều quang gánh lắm mẹ ạ! Những lúc chán chường, con thường đi theo những đôi quang gánh kẽo kẹt rong ruổi qua nhiều ngả đường. Con biết trong những bà mẹ ấy cũng có nhiều người như mẹ, tảo tần và đầy yêu thương…
Lâu lắm rồi con chưa về thăm mẹ, quê mình mỗi năm vẫn một mùa lũ một mùa nắng lửa, mẹ quang gánh cồng kềnh nuôi lũ chúng con qua bao nhiêu năm tháng. Nhiều lúc ngồi một mình nhớ lại chợt thấy mình còn vô tâm quá đỗi. Đôi quang gánh mẹ gánh cả tuổi xuân đi, để đổi lại cho chúng con tấm áo củ khoai qua ngày.
Nhiều lần khi con ngang qua đâu đó, thấy những người mẹ trĩu nặng quang gánh trên vai, con lại rưng rưng nhớ. Chẳng biết quê nhà mẹ còn gồng gánh nữa không?! Đôi quang gánh ngày xưa đi cùng mẹ bao nhiêu đường đất. Nhớ những lúc con lẽo đẽo theo sau mẹ những buổi chợ đông, mẹ nắm chặt tay con sợ lạc mất giữa chốn đông người. Con thì cứ tung tăng chạy khắp nơi để mẹ phải theo tìm. Đôi quang gánh ngày ấy chỉ có những sắn khoai quê mùa, những tấm mía, hay mớ tép, mớ ốc con con mẹ bắt được từ những lúc tinh sương.
Ảnh minh họa.
Cha đi chiến đấu xa nhà, một mình mẹ với lũ con còn nhỏ dại. Vậy mà mẹ vẫn chu toàn chuyện nhà chuyện cửa, lo cho chúng con và chăm sóc ông bà. Chúng con vẫn ngày hai buổi đến trường, về nhà lại đòi ăn, như những chú chó con lẵng nhẵng đùa nhau, quấy nghịch và ham chơi. Không biết đến những nỗi vất vả của mẹ mỗi hôm mỗi sớm…
Ngày con đi học đại học, mẹ gọi con dặn dò cố học cho bằng anh bằng em, để không phụ công mẹ nhiều ngày trông đợi. Con lên xe ra ngoài thành phố mà bóng mẹ đứng nơi lũy tre đầu làng với đôi quang gánh trĩu nặng trên vai cứ vẫn ám ảnh con mãi. Con lao vào học hành và những bộn bề của cuộc sống, với những mưu toan và cả những chán chường thất bại. Tự nhiên những lúc nghĩ về đôi quang gánh của mẹ, nghĩ về thủa ấu thơ chợt thấy ngậm ngùi.
Lâu lắm rồi con chưa về thăm mẹ, bên trái bếp nhà mình đôi quang gánh có còn không? Mẹ một đời quang gánh trên vai, để giờ lưng mẹ chiếc đòn gánh cong vào sống lưng. Con nhớ những lúc giữa đường trưa nắng lửa, mẹ đặt quang gánh xuống đất ngồi giở nón quạt mát cho con. Con lúc ấy chắc ngây ngô lắm! Con còn nhỏ dại mà! Mẹ thì cười hiền từ nhìn rồi xoa đầu con…
Ở phố thị cũng nhiều quang gánh lắm mẹ ạ! Cũng nhiều người gánh như mẹ ngày xưa. Những lúc chán chường, con thường đi theo những đôi quang gánh kẽo kẹt rong ruổi qua nhiều ngả đường. Và những đôi quang gánh ấy cũng chất chồng những phận đời nhọc nhằn, những ưu tư và cả những niềm mong mỏi giấu kín trong mỗi bước chân trên đường phố. Con biết trong những bà mẹ ấy cũng có nhiều người như mẹ, tảo tần và đầy yêu thương…
Chiều nay, con về thăm mẹ. Lại vẫn thấy mẹ đứng bên bờ tre như hôm nào ngóng con. Tự nhiên nước mắt con từ đâu chảy ra ướt đầm hai má. Mẹ lại xoa đầu con như lúc con còn bé dại, con vùi đầu vào ngực mẹ như những ngày xưa mà thổn thức. Những vết chân chim nơi khóe mắt mẹ mừng vui như những lúc con mang về điểm mười. Mẹ lại quẩy đôi quang gánh đi như hôm nào, và con lại lăng xăng theo sau mẹ như những ngày còn nhỏ theo mẹ đi chợ đông…
Tiêu Dao