Ông sững sờ. Hóa ra cái điều mà ông lo sợ là có thật. Lúc bế con lên, cái cau mày của công chính là phát hiện ra đứa con không có nét giống mình nhưng ông không dám tin, không dám nghĩ.
Ông quyết đi tìm bà, dù có phải đi đâu, ông cũng phải tìm bằng được bà. (Ảnh minh họa)
20 năm trời bán hết tài sản tìm đứa con vừa mới sinh vợ đã bế bỏ đi, đến khi tìm lại được thì sững sờ phát hiện nó không phải con đẻ mình, người bố đã có hành động kinh hoàng này
Ông đã có một tình yêu đẹp với bà. Không nói chính xác ra thì ông yêu bà là tình yêu đơn phương, yêu một chiều. Sự chân thành của ông dành cho bà chỉ được bà đáp lại bằng ân nghĩa. Bà sống với ông là vì cái nghĩa nhiều hơn vì cái tình. Bản thân bà cũng biết bà không công bằng với ông, nhưng bà biết làm sao được. Con người luôn là động vật khó đoán và tình cảm thì cũng vậy. Bà không thể nào lý giải được lý do vì sao bà không yêu ông. Phải chăng, do bà không thể nào quên được người cũ.
Người đàn ông đó đã cho bà rất nhiều cảm xúc rồi ra đi để lại cho bà đớn đau. Và tưởng chừng như gục ngã, không còn đứng dậy được nữa thì ông xuất hiện. Sự dịu dàng quá đỗi của ông khiến cho bà cảm thấy ấm lòng lạ. Nhưng ấm lòng cũng chỉ là ấm lòng chứ tình cảm thì không thể có được. Chỉ có điều khi ấy, bố mẹ bà khi ấy muốn bà cưới ông. Bởi ông có thể mang đến cho bà một cuộc sống đủ đầy, êm ấm và vì ông yêu bà. Tình yêu thì cần sự đồng tâm từ hai phía còn hôn nhân thì không như vậy. Bà đồng ý…
Nhìn tấm ga giường nhăn nhúm, người đó vội vã rời đi. (Ảnh minh họa)
Càng sống với ông, bà càng nhận ra ông là người đàn ông thực sự và bà quá may mắn khi gặp được ông. Cuộc sống của bà và ông cứ thế bình yên trôi đi nếu như không có ngày ông đi công tác và người cũ đó tới tìm bà mà khóc lóc cho cuộc hôn nhân của mình. Người đó quỳ xuống xin lỗi bà. Con người lại là động vật sống tình cảm và có lúc mềm yếu vô cùng. Vậy là bà và người đó đã…
Nhìn tấm ga giường nhăn nhúm, người đó vội vã rời đi. Bà hốt hoảng, ngồi ngây người. Bà vừa làm gì vậy. Bà đã phản bội ông, một sự phản bội trơ trẽn nhất mà bà từng gặp và bà không ngờ bà lại vướng phải nó. Bà mua một bộ ga giường mới tinh và bà giải thích với ông rằng thay đổi cho có không khí mới.
Thực ra là bà đang trốn tránh tất cả mọi thứ gợi về cảnh tượng hôm đó. Bà sống trong khủng hoảng, nửa muốn thú nhận, nửa sợ mất mát. Bà biết bà tham lam, bà ích kỉ, làm sai rồi giấu diếm nhưng cuộc hôn nhân này, bà thực sự không thể để mất nó được.
Nhìn chiếc que thử thai hiện lên hai vạch, bà ngỡ ngàng. Đáng lẽ ra lấy chồng, có thai phải là chuyện đáng mừng chứ. Đưa tay xuống bụng, bà sợ hãi quá. Đứa con này, bà biết chính xác nó không phải con của ông mà là con của…
Bà khóc, nức nở vì sợ, vì tự trách. Giờ bà chỉ có lựa chọn bỏ con đi chứ nếu không chồng bà mà phát hiện thì… Nhưng bỏ con, bà thực sự không làm được. Việc đó ác quá và bà quyết định giấu ông, bà tin, ông sẽ tin bà.
Đúng, bà báo tin có thai, ông mừng lắm, ôm chặt lấy bà vì sung sướng. Ông chăm sóc bà từng ly từng tý một. Ông càng như vậy bà càng thấy có lỗi. Và rồi…
Con chào đời, ông bế con lên cưng nựng, nhìn và âu yếm. Bất chợt ông cau mày khi nhìn con. Cái cau mày của ông khiến bà thấy sợ. Nhỡ như ông phát hiện ra thì đứa con này sẽ ra sao?? Hơn nữa, ông càng tốt với bà, bà càng thấy có lỗi. Rồi chẳng biết nghĩ gì nữa, bà bế con bỏ đi không để lại cho ông bất cứ lời nhắn nào.
Ông gần như phát điên. Ông không biết lý do bà bỏ đi là gì. Là ông không tốt hay còn vấn đề gì khác nữa?? Ông chẳng còn tâm trí mà làm việc gì. Không có con, không có bà, ông thấy chán nản vô cùng. Ông quyết đi tìm bà, dù có phải đi đâu, ông cũng phải tìm bằng được bà. Ông bán hết tài sản, lên đường tìm con và vợ.
20 năm trời…
Ông đã đi qua bao nhiêu nơi ông chẳng nhớ nữa. Đến đâu ông cũng mang ảnh bà ra để hỏi. Ốm nặng lắm, ông cũng chỉ dám nghỉ 1 ngày. Ông sợ, ông mà chậm, ông sẽ chẳng còn thời gian nữa. Nhìn ông, ai cũng cảm thông, chỉ mong ông sớm thỏa nguyện. Ai ngờ…
Ông tìm được vợ và đứa con sau 20 năm trời thất lạc. Nhưng bà, thay vì rơi nước mắt hạnh phúc lại quỳ xuống xin lỗi ông:
- Ông ơi… Tôi… Thằng bé nó không phải con ông. Tôi… Tôi đã…
Ông sững sờ. Hóa ra cái điều mà ông lo sợ là có thật. Lúc bế con lên, cái cau mày của công chính là phát hiện ra đứa con không có nét giống mình nhưng ông không dám tin, không dám nghĩ. Ông cố dặn mình phải một lòng tin tưởng ở bà. Ông nào ngờ…
Nhưng 20 năm qua, cũng chính vì kiếm tìm vợ và đứa con không phải con đẻ của mình này, ông đã mất không biết bao nhiêu tâm sức. Ông chợt hiểu ra, ông thực lòng cần bà và đứa con này, cho dù nó chẳng phải con của ông. Đến giờ phút này thì con của bà cũng là con của ông. Ông chấp nhận vao dung tất cả vì ông hiểu , 20 năm qua, không có bà và con, ông đã sống khó khăn thế nào. Tha thứ, bao dung đem lại hạnh phúc thì cứ sẵn sàng làm chuyện đó.
Theo blogtamsu