Mấy năm sống chung, anh nói tôi hãy tin và chờ anh nhưng thứ tôi nhận được chỉ là sự chán nản, mỏi mòn.
Tôi yêu Huy khi đang học năm 3, còn anh năm 4. Đến khi Huy ra trường thì chúng tôi dọn về sống chung. Hai đứa cũng xác định sẽ kết hôn khi tôi đã ổn định hơn một chút.
Khi tôi học năm cuối, Huy đã ra trường đi làm, lúc đó tôi còn đi học nhưng đã tìm được một công việc tương đối ổn, thu nhập chẳng kém gì Huy. Hai chúng tôi độc lập về kinh tế.
Mặc dù vậy, cuộc sống ở chốn phồn hoa đắt đỏ, hơn nữa trăm dâu đỏ đầu tằm, lương của hai đứa cũng chỉ tạm đủ để chi tiêu, chẳng dư dả được chút nào.
Tôi ra trường, làm luôn tại công ty đó, Huy vẫn thế, công việc chẳng có gì phát triển hơn. Thời điểm đó, cũng có nhiều người theo đuổi tôi lắm, nhưng vì yêu anh, muốn gắn bó nên tôi dẹp hết.
Ảnh minh họa
Thế nhưng, những gì tôi nhận được và trải qua thực sự không có màu hồng như tôi tưởng tượng. Mấy năm đằng đẵng trôi qua, hai đứa vẫn thế, trong khi bạn bè của tôi và cả anh đều phát triển cái nó cái kia, mua được nhà, được xe, trong khi cuộc sống của tôi vẫn quẩn quanh trong căn phòng thuê 15 mét vuông, túng thiếu đủ bề. Tôi chán nản vô cùng.
Anh động viên tôi, bảo cho anh thời gian, anh sẽ cố gắng rồi nói có kế hoạch nọ kia. Thế nhưng mãi mà tôi chẳng thấy anh làm ăn gì, hết giờ hành chính về nằm ườn ra, không ngủ thì chơi game, việc nhà cũng chả động tay bao giờ.
27 tuổi, nhìn lại tôi chẳng thấy mình có gì, còn gì, tiền nong làm ra bao nhiều năm đi làm cũng chỉ đủ vặt mũi đút miệng mà thôi. Tuổi trẻ, thanh xuân, rút cuộc tôi đã hi sinh cả cho anh, để đổi lấy sự nghèo nàn, chán nản và mỏi mệt thế này.
Tôi không phải không biết nghĩ, tôi không ép anh phải giàu bất chấp mọi giá, nhưng đàn ông gần 30 rồi, chí ít anh cũng phải có gì đó để tôi an tâm mà dựa vào…
Tôi có nên dứt khoát một lần và tìm con đường khác cho mình không? Tôi thất vọng và mòn mỏi lắm, xin hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Afamily