Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017

Câu chuyện người vợ đẹp và anh chồng mù

Rồi chúng lao tới xé toạc áo tôi. Tôi khóc lóc cầu xin chúng vẫn không buông tha. Chồng nghe tiếng vợ gào khóc thì sống chết lao vào.

Ngày đó, tôi  yêu một người hơn 2 tuổi, cứ ngỡ chỉ chờ lúc về chung một nhà. Nhưng cuối cùng lại lỡ dở chỉ vì bố mẹ anh ta nhất định không cho anh lấy con gái của một người từng đi tù. Đúng, bố tôi từng phạm tội, nhưng ông đã phải chịu hình phạt thích đáng và cũng đã hối cải. Thế mà, đến cuối cùng vẫn bị xã hội dè bỉu. Sau lần đó tôi cũng đâm ra chán chường, chẳng buồn yêu ai. Năm nay đã 33 tuổi đầu, tôi bắt đầu thấy sợ sự cô đơn.

Đúng lúc này thì có người giới thiệu cho một anh mù. Gia đình anh ta cũng có điều kiện nhưng không hề chê bôi gì chúng tôi, thấy anh ta lại hiền lành tôi cũng làm liều gật đầu đồng ý. Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng diễn ra, hôm đó có rất ít bạn bè và khách khứa, chủ yếu là người thân vì tôi không vui vẻ gì mà mời nhiều. Lúc đi bên cạnh chồng, tôi còn không dám ngẩng mặt vì nhiều người  thấy chú rể cầm cái gậy dò đường cứ tủm tỉm cười. Đến tối, vừa cởi bộ váy cưới ra tôi leo ngay lên giường nằm. Thấy chồng lò dò tiến đến, tôi đá xuống ngay: 

- Anh đừng có mà nằm chung với tôi, tôi với anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi.

Chồng tôi ngơ ngác

-Sao lại thế??

- Còn hỏi, tôi lấy anh đâu phải vì yêu, chẳng qua để thiên hạ đỡ lèm bèm “Bao giờ lấy chồng??” thôi.

Nghe tôi nói thế chồng lẳng lặng ôm chăn gối rồi trải chiếu nằm dưới sàn nhà. Lấy nhau được nửa tháng, tôi và chồng vẫn chưa hề nằm chung giường. Tuy dần dần tôi cảm nhận được con người anh cũng rất tốt, rất yêu chiều vợ nhưng tôi vẫn không hề thấy động lòng và chưa bao giờ coi anh là chồng. Có lần tôi nói thèm ăn khoai, không ngờ anh ta mò mẫm ra chợ từ lúc nào, khi về thì ướt sũng từ đầu đến chân rồi dơ túi khoai ra khoe, tôi bực mình: 

- Anh làm trò gì thế??

- Nghe em nói thèm ăn khoai, anh đi mua, không ngờ tự dưng trời mưa anh không kịp trú, chạy về luôn sợ em thèm. Này, ăn đi.

Tôi nhìn anh ta ngao ngán: 

- Sao anh tốt với tôi vậy??

- Em ngốc à, vì em là vợ anh mà, vợ anh phải là người hạnh phúc nhất thế giới.

Tôi bật cười nhìn người chồng mù rồi thở dài. Một hôm, chồng bị đau dạ dày, anh ta muốn đích thân vợ dẫn đi khám , tôi cũng miễn cưỡng đồng ý. Nhưng thật không ngờ, khi về giữa đường đến đoạn vắng thì chúng tôi gặp 1 đám thanh niên chặn đầu xe. Bọn chúng thấy chồng tôi mù thì cười nhạo và tiến đến trêu ghẹo tôi: 

- Như này mà phải lấy thằng mù à??

Rồi 1 tên khác lại đến vuốt má sờ soạng tôi. Quá hoảng loạn, tôi hét lên. Chồng tôi lò dò tiến đến, anh lấy gậy khua tứ tung rồi quát lớn

- Dám đụng đến vợ tao, tao sẽ liều chết với chúng mày.

- Thằng mù cũng yêu vợ quá nhỉ?? Xem mày làm được gì bọn tao nào??

Rồi chúng lao tới xé toạc áo tôi. Tôi khóc lóc cầu xin chúng vẫn không buông tha. Chồng nghe tiếng vợ gào khóc thì sống chết lao vào. Nhưng lũ kia đánh anh túi bụi, anh đang chịu đòn nhưng vẫn quay sang nói

- Em chạy trước đi.

Tôi hoang mang bèn lao đi tìm người giúp Đúng lúc này một tên cầm viên gạch chọi vào đầu chồng tôi, máu chảy lênh láng. Đến khi tôi dẫn người quay về thì bọn kia mới chịu bỏ chạy. Còn chồng tôi thì đã nằm bất động giữa 1 vũng máu.

Câu chuyện người vợ đẹp và anh chồng mù

(ảnh minh họa)

Tôi chạy lại ôm anh rồi khóc, anh nói

- Vợ, đừng khóc, anh nhất định sẽ bảo vệ em đến cùng, chỉ là anh không đủ sức, .. em có thể gọi anh 1 tiếng chồng ơi được không??

Tôi càng khóc to hơn khi thấy anh cứ lịm dần đi.

- Chồng ơi, anh không được xảy ra chuyện gì đâu, sao anh dại thế..

Chồng tôi gắng gượng nói:

- Đã mang trọng trách là người chồng thì phải bảo vệ được vợ, anh dù mù cũng không để ai bắt nạt vợ anh được.

Sau đó anh ngất đi. Tôi vội vàng đưa anh vào viện cấp cứu. 5 tiếng sau, chồng tôi tỉnh lại. Nhưng anh nói muốn về nhà, anh không thích ở bênh viện. Tôi đành chiều ý anh Thời gian sau sức khỏe của chồng tôi có vẻ cũng ổn định, một hôm tôi ôm anh và nói: 

- Giờ em hiểu được tình cảm của anh rồi. Em xin lỗi vì..

Chồng mỉm cười nói: 

- Em còn nợ anh một đêm tân hôn nhé.

Cuối cùng đêm đó chúng tôi tân hôn thật. Nhưng không ngờ từ hôm đó vết thương ở đầu anh lại trở nặng. Đúng ngày tôi phát hiện mình có bầu thì anh cũng hấp hối. Tôi khóc nức nở nắm lấy tay chồng còn anh thều thào nói: 

- Anh xin lỗi..đã làm khổ em. Có lẽ..anh không..thể bên cạnh chăm sóc em và con được nữa rồi. Em phải sống vui..vì con chúng ta..nhé! 

Rồi anh nhẹ nhàng ra đi. Tôi gằn mình không rơi nước mắt nhưng tim gan thì như có ai đâm. Anh đi rồi, nhưng có đứa con này tôi sẽ càng phải kiên cường hơn để sống tiếp.

Theo Phúc Yến/Thể thao và Xã hội

Related Posts: