Tôi không thể chấp nhận và tiếp tục yêu thương một người chồng không thể làm chủ được dục vọng của mình. Anh đã tàn nhẫn “giết chết” đứa con đầu lòng của tôi.
Ảnh minh họa – Internet
Tôi đã làm đơn li hôn nộp ra tòa vì không thể chịu đựng được một người chồng có nhu cầu tình dục quá thô bạo như vậy. Anh đã van xin tôi, làm đủ mọi cách để mong tha thứ nhưng tôi vẫn quyết tâm không bao giờ quay lại với chồng.
Thời gian yêu nhau, tôi nói rõ ràng với anh về chuyện trinh tiết và mong muốn anh giữ cho mình đến ngày cười. Anh vui vẻ và rất tôn trọng tôi, quyết giữ lời hứa cho đến cùng.
Tôi hạnh phúc khi cả hai vẫn giữ được cho đến tận ngày cưới. Tôi háo hức và hồi hộp chờ đợi đêm tân hôn của mình, cứ ngỡ nó sẽ rất ngọt ngào, lãng mạn vì cả hai đều mới mẻ với nhau. Nhưng đêm tân hôn trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với tôi, cho dù có “chết đi sống lại” tôi vẫn không bao giờ quên được.
Sau một ngày bận rộn, mệt mỏi với lễ cưới, tôi tắm rửa rồi chờ anh ấy về vì anh vẫn còn đi nhậu với bạn bè. Khác với những gì tôi tưởng tượng trước đó, anh sẽ nâng niu và dịu dàng với tôi vô cùng. Nhưng vừa về tới phòng anh đã lao vào tôi như một “con thú”, anh quá thô bạo khiến tôi rất đau đớn. Tôi đã phải hét lên bảo anh hãy nhẹ nhàng với tôi nhưng mọi lời nói đều vô tác dụng. Xong việc, anh nằm lăn ra ngủ không biết gì, còn tôi ôm mặt khóc nức nở, sợ hãi ở một góc giường. Tôi cảm thấy tủi nhục ê chề. Ngay tối hôm đó, tôi cũng nhận ra rằng, mình đã lấy nhầm người.
Sáng sớm hôm sau, anh bảo với tôi vì say rượu nên không làm chủ được mình, anh ăn năn và làm mọi thứ để tôi vui lòng. Trong cuộc sống, mọi thứ anh đều lo toan, yêu thương tôi hết mực, chỉ duy nhất chuyện “chăn gối” anh khiến tôi luôn áp lực, lo sợ.
Trước mỗi “cuộc yêu”, tôi đều nhẹ nhàng, tâm sự với anh, chỉ mong sao anh hiểu và nhẹ nhàng, ân ái với mình. Anh cũng hứa và đồng ý, nhưng chỉ kiềm chế được một chút anh lại trở nên hung bạo. Lần nào, tôi cũng rất đau đớn, cứ nghĩ tới chuyện “yêu” tôi lại rùng mình muốn né tránh. Nhiều lần, tôi phải tới bệnh viện để khám phụ khoa do bị tổn thương.
Cũng vì chuyện này mà tôi và anh giận nhau rất nhiều lần nhưng cứ tưởng anh sẽ thay đổi nhưng khi hết giận, anh lại càng cuồng nhiệt hơn như thể bù đắp thiếu thốn những ngày vừa qua. Tôi không nỡ lòng bỏ anh, vì ngoài chuyện này mọi thứ anh đều rất tốt.
Sống với nhau gần 1 năm thì tôi mang thai, tôi biết đàn ông có nhu cầu tình dục rất cao, không thể kìm nén được trong một thời gian dài, nhưng tôi vẫn phải cấm tuyệt anh. Tôi sợ anh quá mạnh bạo không kiềm chế được mình, sẽ ảnh hưởng đến cái thai. Mặc dù, anh đòi hỏi rất nhiều lần, thậm chí “đe dọa” sẽ ra ngoài kiếm tình nhân mới nhưng tôi vẫn kiên quyết không cho.
Một lần đi nhậu về khuya, tôi đang nằm ngủ trên giường thì anh về rồi sà vào ôm tôi thật chặt. Anh đòi hỏi nhưng tôi nhẹ nhàng bảo anh nằm ngủ vì tôi đang mang thai rất mệt.
Nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho tôi, anh vẫn đè tôi ra để thỏa mãn ‘cơn khát” tình dục của mình. Tôi phải khóc thét và xô chồng ra nhưng không thể làm gì được. Cũng vì anh quá tàn nhẫn và thô bạo, mà tôi đã mất đi đứa con đầu lòng trong đêm đó. Tôi đau đớn, tuyệt vọng vì lấy phải một người chồng như anh.
Kể từ ngày mất con, tôi đã bỏ về nhà với mẹ, tôi cảm thấy rất ghê sợ chồng mình và không muốn nhìn mặt anh ta thêm một lần nào nữa. Mặc kệ, chồng xin lỗi, van xin, thề thốt nhưng tôi dứt khoát sẽ li hôn với anh để giải thoát cho mình.
Tôi không chấp nhận và tiếp tục yêu thương một người chồng không thể làm chủ được dục vọng của mình. Anh không hiểu được cảm giác đau đớn mà tôi phải chịu đựng, trong thời gian qua. Anh đã tàn nhẫn “giết chết” đứa con đầu lòng của tôi mất rồi…
Theo Gia đình Việt Nam