Anh dừng chân trước căn nhà rách nát rồi mỉm cười bước vào. Nhìn căn nhà, ông thấy ngập ngừng nhưng ông vẫn muốn biết lý do. Ông lại gần cửa thì…
Căn nhà chẳng có gì đáng giá, tuềnh toàng, thậm chí còn có mùi ẩm mốc khó chịu. (Ảnh minh họa)
Ông có trăm người nhân viên nhưng anh lại khiến ông vô cùng ấn tượng. Không phải vì thành tích làm việc tốt mặc dù anh khá là chăm chỉ mà chính là vì anh, ở anh có sự thật thà, đức tính đáng quý mà ở thời buổi hiện nay, đã chẳng còn nhiều. Cả công xưởng ai cũng quý mến anh. Anh hiền lành, thật thà, nhiệt thành, việc gì ai nhờ anh cũng giúp. Cuộc sống riêng tư anh cũng khá kín tiếng. Mọi người chỉ biết, anh có một gia đình và 2 cô con gái nhỏ. Vợ anh đã mất được mấy năm nay rồi.
Ai cũng nói sao anh không đi thêm bước nữa để có người chăm sóc cho các con và anh. Anh nghe xong chỉ cười hiền. Anh hiện tại vẫn đủ sức để lo cho các con, cuộc sống của bố con anh vẫn ổn nên anh không cần thêm ai khác nữa. Nhưng lý do sâu xa thực sự thì…
Ông đi làm từ sáng tới tận tối mịt mới về mà vẫn lo lắng chu toàn được cho mấy đứa con. Được cái các con anh ngoan ngoãn, biết nghe lời, tự chăm sóc được cho nhau nên anh cũng đỡ vất vả được phần nào. Chỉ có điều anh lúc nào cũng băn khoăn, canh cánh trong lòng là tuy rằng đời sống tình cảm đầy đủ nhưng còn đời sống vật chất thì… Nhìn các con, anh biết chúng nó rất muốn có thứ nọ, thứ kia nhưng vì anh không có khả năng nên chẳng bao giờ chúng nó đòi hỏi. Anh chỉ còn cách làm thật nhiều, cố gắng hết sức mình, cho con cái sống tốt được bao nhiêu thì anh thỏa lòng bấy nhiêu.
Ông có trăm người nhân viên nhưng anh lại khiến ông vô cùng ấn tượng. (Ảnh minh họa)
- Bố ơi… Chị bị ốm…
Sờ vào người con gái, anh hốt hoảng khi thấy nó sốt cao quá. Lấy vội hộp tiền, anh lao nhanh đi.
Trả tiền cho bác sĩ xong, nhìn vài đồng tiền lẻ còn xót lại trong tay mình, anh thở dài. Lại nhìn lên quyển lịch, ngày mai là… Mắt anh cứ thấy cay cay…
Ông hôm nay đến thăm công xưởng. Gặp anh, anh cúi rạp người chào ông. Ông vỗ vai anh, động viên anh cố gắng làm việc thật tốt. Bất ngờ, mấy bao tải từ trên cao đổ xuống, anh nhanh chóng đẩy ông ra. Ông nhìn anh, đầy cảm kích…
Ông đi được một đoạn, anh nhìn xuống dưới. Mắt anh hốt hoảng khi thấy chiếc ví của ông rơi trên nền nhà. Anh định cất tiếng gọi ông nhưng anh đang rất cần tiền. Mở ví ra, anh run rẩy…
- Ông ơi, ông làm rơi ví. – Anh chạy đến, trao lại ví cho ông
- Cảm ơn anh! – Ông nhận lại ví từ tay anh
Anh đi rồi, bất giác ông vở ví ra để xem có bị rơi giấy tờ hay không thì…
Ông bị mất 500 ngàn đồng. Ông không có thói quen để nhiều tiền trong ví nên mất tiền là ông biết ngay thôi. Người đáng nghi nhất chỉ có mình anh vì trước khi bước vào công xưởng, ông không có tiêu gì đến tiền. Nhưng ông vẫn hoài nghi lắm, một người nhân viên hiền lành như anh tại sao lại đi ăn trộm tiền cơ chứ? Chắc chắn là có chuyện gì anh mới làm như vậy. Thấy anh ra về, ông đi theo anh.
Đường về nhà anh gồ ghề, cái xóm trọ nghèo này lần đầu tiên ông đặt chân đến. Anh hình như chẳng hề biết ông đi theo anh. Anh dừng chân trước căn nhà rách nát rồi mỉm cười bước vào. Nhìn căn nhà, ông thấy ngập ngừng nhưng ông vẫn muốn biết lý do. Ông lại gần cửa thì…
Căn nhà chẳng có gì đáng giá, tuềnh toàng, thậm chí còn có mùi ẩm mốc khó chịu. Trên nền nhà chỉ có manh chiếu rách, anh đang để đứa con gái nhỏ gối lên đùi, nhẹ nhàng hỏi han sức khỏe của nó. Nhìn bố, nó mỉm cười:
- Bố không cần phải mua thuốc cho con nữa đâu, còn khỏe rồi. Hôm nay là sinh nhật em, bố để tiền mua cho em cái bánh. Em chưa được thổi nến sinh nhật bao giờ.
Cô em thấy chị nói thế, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, con không cần, bố cứ để tiền mua thuốc cho chị đi…
Anh ôm hai con vào lòng, rơi nước mắt:
- Bố có tiền ở đây, đủ để lo cho cả hai con mà.
Anh rút ra tờ 500 ngàn mà ông nhìn là biết ấy là tiền của mình. Hóa ra anh lấy trộm tiền của ông là vì lý do này. Ông không muốn truy cứu nữa, ông quay bước đi về nhưng lòng đã mất niềm tin vào anh. Ai ngờ hôm sau, anh đến gặp ông, cúi đầu xin lỗi ông:
- Tôi đã lấy trộm 500 ngàn của ông, ông hãy tha lỗi cho tôi. Xin ông trừ nó vào tiền lương tháng sau chứ đừng đuổi việc tôi.
Ông sững sờ, ông không nghĩ anh lại làm như vậy. Hành động của anh khiến ông thực sự thấy anh đáng được tôn trọng. Có lỗi, dám nhận lỗi mới là người có nhân cách. Ông mỉm cười đồng ý. Ông còn hứa tăng lương cho anh vì ông cũng biết thêm, anh là một người cha đáng ngưỡng mộ, cảm kích.
Theo blogtamsu