Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

Con trai bất hiếu, cha già phải tự đi bắt cá sông ăn và cái kết đau lòng khi ông mổ đầu cá

Nhìn thấy người cha đã khiến cuộc đời tôi tăm tối, tôi lại không thể yêu thương nổi. Thế là tôi xách cá sang nhà hàng xóm cho hết sạch rồi lại bỏ đi lên tàu.

  Con trai bất hiếu, cha già phải tự đi bắt cá sông ăn và cái kết đau lòng khi ông mổ đầu cá

ảnh minh họa

Hồi tôi mới 6,7 tuổi. Ngày nào cũng chứng kiến cảnh bố đánh mẹ nhừ tử. Bố tôi, lúc ấy làm công nhân ở một nhà máy gần nhà, nhưng ông đi làm bữa đực bữa cái, vì bản tính không lo làm ăn, sở thích của ông là rượu chè, lô đề rồi lại về đánh đập mẹ. Đến khi mẹ tôi ốm đau triền miên, của cải trong nhà thì đội nón ra đi hết, tiền thuốc thang không có, mẹ chết sớm….

Cũng chính vì thế, mà tôi ghét bố, tôi hận ông thấu xương tủy….

Nhiều năm trôi qua, tôi giờ đã lớn, học hành không ra gì nên nghề nghỗng cũng không có, mỗi ngày tôi chỉ đi làm thuê trên tàu đánh cá cho người ta. Còn ở nhà có mình bố, bố giờ cũng già rồi, ông hiền hơn và đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên, không vì thế mà tôi tha thứ cho ông.

Cũng vì chán phải giáp mặt bố, mà khi lên tàu là tôi đi biệt tích có khi cả tháng không về. Nếu có về đến nhà là lăn ra ngủ, bố nói gì cũng không đáp.

Một lần, tôi được chủ thuyền thưởng cho mấy túi cá, xách về đến nhà, thấy bố đang đứng đầu cổng đợi

- May quá, con đã về rồi, mệt lắm không con?

Tôi không trả lời

- Hôm nay lại còn mang cá về nữa à? Có phải mang về cho bố không? Bố thèm cá quá, cho bố xin một con nhé

- Tôi không bao giờ cho ông, ông có tay chân tự đi kiếm ăn được. sao không nghĩ lại xem lúc ông đổ cả mâm cơm lên đầu mẹ, còn đứa con trai thì đang đói, ông có tý tình thương nào cho chúng tôi không?

Tôi gằn giọng nhìn bố với ánh mắt căm thù

Bố cúi đầu

- Bố xin lỗi, lúc đó cũng chỉ tại rượu. Bố..sai rồi.

- Xin lỗi rồi mẹ tôi có sống lại không?

Nghe con trai nói đến đây, đôi mắt ông rưng rưng, rồi cả 2 cha con đều im lặng

Nhìn thấy người cha đã khiến cuộc đời tôi tăm tối, tôi lại không thể yêu thương nổi. Thế là tôi xách cá sang nhà hàng xóm cho hết sạch rồi lại bỏ đi lên tàu.

Đêm đó, đang nằm ngoài tàu chờ sáng ra khơi thì nhận được cuộc gọi của Bác Năm hàng xóm báo bố ốm về gấp. Tôi cũng miễn cưỡng đi về, đến nhà thấy bố đang nằm trên giường im lìm, bên cạnh là Bác Năm, bác là người hàng xóm của gia đình tôi mấy chục năm nay. Bác kéo tôi ngồi xuống ghế

- Có làm sao đâu mà bác gọi con về gấp. Mất công

Tôi hằn học thì bác nói

- Suýt nữa thì bố mày chết rồi còn nói không sao à?

- Chết?

- Ông ấy ra sông bắt cá về ăn. Trời thì nhá nhem tối, ông ấy mổ cá sơ sơ rồi cho vào nồi kho. Mà mày có biết con cá đấy là cá gì không?

Tôi đang hoang mang thì ông nói tiếp

- Cá nóc, suýt nữa thì bố mày trúng độc, may mà bác sang kịp, không thì..hôm nay đám tang ông ấy rồi

- Cái gì? Ông ta bị điên à?

Tôi nói như mắng bố nhưng tự nhiên thấy sợ sợ. Tôi sợ ông ta chết đi rồi, còn mình tôi bơ vơ không người thân thiết.

- Dù sao ông ấy cũng là người thân duy nhất của cháu, ông ấy cũng đã thay đổi rồi.

- Nhưng cháu không thể nào quên được những việc độc ác ông ấy đã làm với mẹ con cháu.

- Chuyện của ngày xưa cháu hãy cho qua đi sống cho thanh thản.

- Còn đây là cuốn sổ bác vừa thấy dưới gối của bố cháu. Cháu tự đọc đi.

Tôi cầm cuốn sổ nhàu nát bác Năm đưa, trong đó là ghi chép từ ngày 10/2/2000 là ngày mẹ tôi qua đời.

“Tôi đã hối hận rồi, nhưng vợ tôi không thể sống lại. Tôi muốn đi theo bà ấy, nhưng không thể, nhất định phải ở lại để nuôi lớn con trai”

Rồi thì “những ngày con trai đi không về là những ngày cô đơn nhất của tôi, tôi chỉ có một đứa con duy nhất giờ cũng hận tôi thấu xương. Đó là quả báo cho một người cha khốn nạn”

“Hôm nay là ngày thứ 7 rồi, con trai vẫn chưa về, mấy ngày nay tôi cứ đứng ngoài cửa đến đêm đợi nó, không biết con có xảy ra chuyện gì không. Nó mà có làm sao, chắc tôi cũng không sống nổi”

“Con trai đã về rồi, ơn trời, nó vẫn khỏe mạnh”

Còn rất nhiều, rất nhiều những dòng bố viết vào đó. Có lẽ, nỗi cô quạnh đã khiến ông chỉ còn biết tâm sự cùng trang giấy. Tôi thấy khóe mắt cay cay, Bác Năm vỗ vai tôi và nói

- Đừng để lúc mất đi rồi mới hối hận cháu ạ.

Tôi giờ mới vỡ lẽ ra nhiều điều, đầu óc mông lung, tôi đi lại cạnh giường của bố, khẽ đặt cuốn sổ lại dưới gối và nắm tay gọi một tiếng “Bố ơi”

Theo blogtamsu

Related Posts: