Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

Ký ức về bà nội khiến tôi bật khóc nức nở

Mọi mơ ước, lời hứa đều tan theo dòng chảy của những giọt mưa, trôi mãi về phía chân trời xa xăm. Ai sẽ là người chăm nom cho tôi khi cha mẹ vắng nhà?

  Ký ức về bà nội khiến tôi bật khóc nức nở

Giờ nghĩ lại tôi vẫn không cầm được những giọt nước mắt (Ảnh minh họa).

Cơn mưa tầm tã mùa hạ bất chợt đổ xuống, khiến tim tôi đau nhói. Cũng đã tròn 12 năm, kể từ ngày bà nội bỏ đứa cháu bé nhỏ ra đi theo sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận.

Sau khi cơn mưa nặng hạt mang những ký ức đau buồn trở về, tôi thở dài nhìn ra ngõ xóm, nơi in đậm những kỷ niệm thời thơ bé. Ngày đó, lúc nào nội cũng bên tôi.

Ngày bé, tôi thường hỏi mẹ: "Mẹ, tại sao trên trời lại có mây?". Mẹ nói, những giọt nước sẽ tan thành nhiều làn hơi, theo không khí bay lên bầu trời xanh tạo nên những đám mây trắng xóa.

Nhưng không phải vì thế mà chúng ra đi mãi. Khi những đám mây trắng nặng hạt, chúng sẽ trở về qua cơn mưa bên hiên nhà. Chúng ngấm sâu vào lòng đất tiếp sức cho rễ cây đâm chồi, nảy lộc. Giúp ta chống chọi với cơn đói khát từng ngày, mưa trở về với biển khơi để nuôi sống những sinh vật ở đó. Và chúng làm nguồn điện cho ta thắp sáng những đam mê….

Ngày nội mất, tôi ngồi ngẩng ngoài sân với cơn mưa lớn nhạt nhòa cả không gian. Nước mắt cứ theo gò má mà rớt ướt hết cả cơ thể bé nhỏ không cần phải ngấm một giọt nước mưa nào nữa.

Khi đó, mẹ đến bên tôi, ôm và vỗ về. Bất chợt, tôi hỏi mẹ, câu hỏi ngốc nghếch: “Mẹ, bà có trở về với con giống những giọt mưa kia không?".

Mẹ nhìn tôi, đôi mắt xót xa: "Con gái à! Bà sẽ không trở về nữa…", tôi nắm lấy tay mẹ, trái tim đau đớn, đôi mắt lệ tuôn rơi. Mẹ tiếp lời: "Nhưng linh hồn của bà sẽ thấm sâu vào trái tim con. Bà sẽ luôn ở đây, để giúp con có thêm nghị lực cho sức mạnh tương lai!”.

Lúc đó, tôi vẫn khóc, tôi không muốn nội chỉ ở trong trái tim, tôi muốn mội mãi ở đây, ngay bên tôi. Nhưng tôi biết dù có khóc đến kiệt sức, cũng không thể mang nội quay trở về được nữa. Định mệnh ác nghiệt đã mãi chia cắt nội với tôi rồi.

Nhớ lại quãng thời gian bé thơ của tôi, luôn có nội che chở. Cha mẹ khi ấy vắng nhà mưu sinh, chỉ có nội dù đã già nhưng vẫn lặn lội chăm nom tôi từng bữa ăn giấc ngủ.

Còn nhớ như in, ngày ngày, tôi được nội đặt ngồi gọn trong cái chậu lớn xoay tròn vui mắt để dỗ dành đút thìa cơm. Rồi nội cõng tôi trên chiếc lưng đầy đặn mà rong ruổi đi chơi khắp xóm ngõ.

Ngày đó, tôi đâu phải là đứa bé dễ nuôi. Tôi còi xương, lại bị bệnh nên thường quấy khóc khiến cho những người thân khác đôi khi muốn giúp nội bế tôi cho đỡ mỏi cũng đành lắc đầu. Cứ vậy, mình nội vật lộn nuôi nấng, hết lòng yêu thương đùm bọc tôi.

Vì vậy, tôi đã luôn đắm chìm trong những ký ức đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình bị thiếu hụt tình cảm của mẹ cha, bởi tình yêu của nội dành cho tôi quá lớn lao.

Lớn thêm chút, tôi lại là một đứa trẻ tinh nghịch khiến cha mẹ ở nhà làm ăn luôn muộn phiền, đôi khi còn phải lấy roi vụt tôi. Cũng là nội, luôn chở che cho tôi, thậm chí có lúc nội còn giải thoát cho tôi khỏi những trận đòn oan.

Tôi đặc biệt ghét mặc những bộ đồ nặng nề, với tôi mùa đông cũng như mùa hạ. Không bao giờ chịu gò bó bản thân trong những bộ đồ đó, mỗi lần mẹ bắt tôi mặc, tôi lại chạy đi tìm nội giải cứu.

Khi thấy tôi khóc, nội mỉm cười, rồi đưa đôi bàn tay nhăn nheo, đếm từng vạt áo, nội nói, nội muốn thi với tôi xem ai có nhiều áo ấm hơn. Nội đếm rồi nói: "Nội nhiều áo hơn", khi đó, tôi thích thú chạy về lấy áo mặc thi cùng nội. Chỉ có nội mới hiểu, tôi đã có tính cạnh tranh từ bé. Nhưng hồi đó, dù tôi có mặc cứng đơ người giống như một chú gấu bông tròn xoe vẫn không thể nào thắng được nội.

Sau này, khi lớn lên, tôi mới hiểu những chiếc áo nội mặc, dù nhiều nhưng rất mỏng. Thậm chí, không đủ ấm bằng chiếc áo len nội đã mua tặng tôi. Dù thế, nội nói không cảm thấy lạnh, vì thấy tôi vui, lòng nội đã ấm áp lắm rồi.

Chập chững những năm đầu đời của thời học sinh non nớt, mỗi khi trở về nhà sau buổi học là thấy nội ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong sân. Hôm chải đầu, làm đồ ăn, khâu vá… tôi vẫn lặng bước đến, nằm gối đầu vào lòng nội.

Tôi hít thật sâu mùi trầu thơm nội vẫn ăn, để tiếp thêm nghị lực cho những ngày tháng nỗ lực học hành. Thời gian trôi, đứa cháu năm nào còn nhõng nhẽo trên lưng nội giờ đã cao lớn. Tôi hứa hẹn với nội đủ điều rằng khi tôi lớn, sẽ xây một căn nhà và chỉ mình nội cùng tôi sống với nhau thôi, tôi sẽ mua nhiều thứ tặng nội,… những khi ấy, nội thường mỉm cười xoa đầu tôi.

Không chỉ là ao ước, mà cũng là điều tôi cố gắng cho riêng mình. Tôi rất chăm chỉ và tốt nghiệp xuất sắc cấp 1. Tôi đã hi vọng, hôm đó, tôi sẽ có một buổi lễ tốt nghiệp vui vẻ, rồi mang bằng khen về khoe với nội, nhưng cuối cùng, đó lại là ngày tôi phải tiễn nội ra đi…

Nội ra đi đột ngột giống như cơn mưa mùa hạ kéo đến khiến tôi đến bây giờ vẫn mang trong mình sự tiếc nuối. Tôi tiếc thương cho sự tần tảo vì con, vì cháu bao năm chống chọi với khó khăn, vất vả. Vậy mà cuối cùng nội không thể qua nổi 20 ngày đau ốm.

Đớn đau giằng xé khiến tôi như ngã quỵ hẳn. Ngày đó, tôi trách cứ tất cả. Thậm chí ngay cả nội, tôi luôn tự hỏi sao nội lại bỏ rơi tôi khi còn quá nhỏ?

Mọi mơ ước, lời hứa đều tan theo dòng chảy của những giọt mưa, trôi mãi về phía chân trời xa xăm. Ai sẽ là người chăm nom cho tôi khi cha mẹ vắng nhà? Tôi sẽ phải chạy đi tìm ai để giải cứu cho những gánh nặng, vấp ngã của cuộc đời phía trước? Và vết thương còn mãi sâu rộng này, ai sẽ là người xoa dịu?.

Nỗi mất mát đó đến bây giờ vẫn mãi luôn âm ỉ trong tôi. Cũng như kể từ đó, trái tim tôi như bị khiếm khuyết đi một góc lớn quan trọng. Đúng vậy, vết thương mất nội trong trái tim tôi vẫn sẽ mãi sưng tấy ở đó mà không thể lành lại.

Theo Nguoiduatin

Related Posts: