Từ khi tôi sinh ra, bố chưa một lần đến thăm hay mua quà cho tôi. Vậy mà đến khi chuẩn bị nằm xuống, ông lại muốn nhận tôi làm con…
Tôi được sinh ra bởi một người mẹ đơn thân, bố tôi đã có gia đình, vợ con, nhưng vẫn qua lại với mẹ tôi và sinh ra tôi. Chỉ có điều, ông không muốn công khai mối quan hệ ấy, ngay cả khi tôi đã ra đời, cũng không muốn thừa nhận sự tồn tại của tôi trên cõi đời này, nên sau khi tôi được sinh ra, cũng là lúc ông chấm dứt mối quan hệ với mẹ tôi.
Mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn, trải qua bao nhiêu vất vả, cực nhọc. Tôi chưa một lần thấy bố đến thăm mẹ, cũng như thăm tôi. Tôi cũng chưa một lần được gặp và biết mặt bố, mà chỉ nghe qua những lời kể của mẹ, mà cố hình dung ra khuôn mặt của ông.
Hồi còn đi học, nhìn thấy bạn bè có bố, tôi ao ước được gặp ông một lần, khao khát một buổi chiều tan học, ông đến đón tôi, đưa tôi đi mua đồ và động viên tôi cố gắng học. Nhưng mơ ước ấy chưa một lần được thực hiện.
Lâu dần, tôi cũng quen với cuộc sống không có bố và không còn suy nghĩ đến ông là người như thế nào nữa. Năm tôi cưới vợ, nhà gái ngỏ ý muốn gặp bố tôi và muốn ông đứng ra trong lễ cưới của tôi, mẹ tôi cũng ngỏ ý như vậy, nhưng ông từ chối với lý do sợ vợ và con của ông biết chuyện.
Vậy mà khi ông chuẩn bị nằm xuống, ông lại nói với mẹ tôi là muốn công khai cho vợ con biết đã sinh ra tôi, để sau khi ông nằm xuống, tôi biết được cội nguồn của mình để tìm về.
Ông nghĩ rằng, sau khi ông chết, sự thật được công khai thì vợ con cũng không trách được ông. Mẹ tôi cũng nói vậy và muốn tôi nhận bố con với ông, để những ngày cuối đời ông được ra đi thanh thản.
Vợ con ông cũng đã tìm đến tôi để thực hiện mong muốn của ông, nhưng tôi từ chối nhận bố và họ hàng. Bởi tôi nghĩ rằng, bao năm qua, không có bố tôi vẫn sống được.
Thì bây giờ, không cần có bố, họ hàng bên nội tôi vẫn sống tốt. Lúc tôi khó khăn nhất, cần ông nhất thì ông không dám xuất hiện, ông không nghĩ cho tôi, vậy tại sao bây giờ lại muốn tôi phải nghĩ cho ông?.
Mẹ và vợ tôi cứ trách tôi vô tình, trong trường hợp này, tôi có vô tình không?. Tại sao họ chỉ nghĩ cho ông mà không nghĩ cho tôi. Tại sao không ai nghĩ cho tôi mà lại bắt tôi phải nghĩ cho ông?.Tại sao khi còn sống, ông không muốn thừa nhận tôi, mà phải đợi đến lúc hấp hối?.
Việt