Mệt nhoài theo tiết trời đổi lạnh tỏa nắng.Rã rời theo những đêm dài nhọc nhằn với bóng đêm, ướt nhòa trong miền kí ức xưa cũ cùng anh, em và cô ấy.
Ừ thôi. Tất cả đã kết thúc. Ai rồi cũng ổn. Qua những ngày quẩn quanh đi tìm câu trả lời lý do kết thúc chuyện tình ngỡ là tình hồng tuổi trẻ, ngỡ chỉ là câu chuyện riêng của hai con tim lần đầu loạn nhịp vì nhau.
Càng đi xa, con đường chung ấy gập ghềnh nhiều hơn những ngã rẽ, nhiều hành khách quá giang muốn cùng bước trên hành trình cùng đôi ta. Em khó chịu cho không gian riêng vì em muốn đoạn đường đó em sẽ đi cùng với một người duy nhất- Là Anh. Nhưng anh khác. Phải, có thể vì anh khác hoặc vì con đường chung của chúng ta khác. Chẳng thể đổ lỗi cho anh, cho em, cho tình yêu hay vì ai kia đã chen chân cùng anh trên hành trình ấy.
Em ngây thơ kiếm tìm cảm giác an toàn trong tình yêu ấy khi nó đã không còn là nơi riêng em được vẫy vùng. Anh có người mới.
Đổ lỗi cho ai bây giờ ?
Anh vẫn hay nghe ‘’ Ai rồi cũng khác” và nhìn em xoa đầu cười nhạt “ Trên đời này ai rồi cũng thay đổi nhưng đã gọi là tình yêu thì mãi mãi đôi ta chung đường’’.
Chúng ta vẫn chung đường, những con đường ấy chẳng còn là tình yêu.
Em chấp nhận để anh chọn lối đồng hành khác cho tương lai anh vẽ nên không phải là em.
Em cho phép anh cái quyền đi ngang qua đời em rồi sát kề vai nắm tay ai kia đến đoạn cuối cùng .
Em chấp nhận là người mở lối những ngày con đường ấy ngập sỏi cát, chấp nhận cùng anh những năm tháng ghồ ghề khó đi , và chấp nhận là cái bóng đứng nhìn anh hạnh phúc cuối con đường ấy.
Tất cả rồi sẽ ổn theo một cách riêng nào đó. Em sẽ ổn khi không có anh.Anh sẽ ổn những năm tháng tới bên cạnh cô ấy. Cô ấy cũng sẽ an nhiên trên con đường tới cạnh anh. Em- Anh- Cô ấy.Tất cả chúng ta vẫn có một câu chuyện chung trong một lối đi những ngày thanh xuân này. Ngày mai thức dậy. Em sẽ không khóc nữa.
Sam Thái