Cảnh gà trống nuôi con đúng là vất vả thật nhưng ông Tâm nhất quyết không đi bước nữa mà ở vậy nuôi Thảo, cô con gái duy nhất có với người vợ khuất núi khôn lớn trưởng thành. Hạnh phúc của ông lúc này chính là được nhìn thấy Thảo sống thật khỏe mạnh, xinh đẹp, yêu đời.
Thảo càng lớn càng giống mẹ nên ông Tâm vui lắm. Nhìn con gái cũng như được nhìn thấy vợ làm ông cũng thấy được an ủi phần nào. Thảo lớn liền rời xa vòng tay của ông để đến với cổng trường đại học. 4 năm, ông không ngại làm bất cứ một việc gì, miễn sao lo được cho Thảo một cuộc sống xa nhà thật đầy đủ, không thiếu thốn hay thua kém bạn bè. Được cái tuy được bố nuông chiều nhưng Thảo lại ngoan và rất hiếu thuận. Ông Tâm tự hào về con gái mình lắm. Ở quanh nhà, ông cứ ngắm đi ngắm lại mấy đám để làm mối cho Thảo. Nhưng cái duyên cái số nó tự vồ lấy nhau, và Thảo đã vồ phải một anh chàng không nằm trong số những anh chàng mà ông Tâm để ý.
Nhìn Tùng, người mà Thảo nói sẽ lấy làm chồng, ông Tâm có chút gì đó chẳng cảm tình. Tùng có cái vẻ lấc cấc, ăn nói hơi bất phân tôn ti. Thảo liền an ủi ông Tâm rằng vì Tùng là dân làm ăn buôn bán nên ăn nói có hơi sỗ sàng nhưng Tùng rất tài giỏi và yêu thương Thảo. Ý còn gái đã quyết, ông Tâm cũng chẳng thể phản đối. Ông chỉ còn biết cầu mong cho bình an và hạnh phúc sẽ đến với con gái mình. Vậy mà…
Mặc dù nhớ con gái lắm nhưng ông Tâm cũng không dám gọi điện hay đến nhà Thảo nhiều vì sợ làm phiền đến con rể. Ông chỉ biết tuần nào cũng ngóng đợi Thảo về thăm nhà. Dù nhà chồng và nhà bố đẻ cách nhau có chưa đến 10 cây số nhưng từ khi kết hôn đến giờ, cũng đã 3 tháng, Thảo mới về nhà được có 1 lần. Ông Tâm cũng không dám trách vì con gái còn nhiều chuyện phải lo. Rồi ông mừng rơi nước mắt khi Thảo báo tin đã mang bầu. Nhìn con gái về nhà, tuy có ốm hơn, xanh hơn nhưng luôn miệng nói rằng mình sống rất hạnh phúc, nhà chồng rất thương yêu, ông Tâm cũng thấy an lòng. Ông có ngờ được đâu…
Cháu ngoại ông năm nay cũng đã tròn 5 tuổi, sức khỏe của ông Tâm cũng yếu đi nhiều. Nhiều lúc ông cũng muốn tự đến nhà thăm con, thăm cháu lắm nhưng lại ngại bên thông gia thấy không vừa lòng. Thảo thì từ sau khi sinh con cũng gần như chẳng còn về thăm ông nữa. Chỉ thấy gọi điện và ngày lễ, ngày giỗ mẹ mới thấy xuất hiện. Nhìn con gái càng ngày càng gầy đi, ông Tâm lại thấy xót xa. Đã cả tháng nay, ông không thấy Thảo gọi điện về. Ông gọi cũng không thấy Thảo nghe máy, sốt ruột, ông khăn gói quả mướp đi thăm con.
Vừa bước chân vào nhà, ông Tâm đã đứng hình khi đứa cháu ngoại chạy ra thì thầm:
– Bố đánh mẹ vỡ đầu mà bà nội vẫn đứng cười ông ạ!
Trẻ con không biết nói dối, hơn nữa cháu ngoại mình, ông Tâm biết nó rất ngoan. Ông chưa kịp mở lời thì Thảo đã bước ra, thấy bố mình, Thảo thay vì vui mừng, lại tái mặt, đưa tay che vội miếng băng gạc trên trán. Ông Tâm nhìn con, đau xót không thốt nên lời. Thì ra Thảo vì không muốn ông Tâm phải lo lắng nên luôn giấu diếm. Thực ra, Tùng rất gia trưởng, bạo lực. Mẹ chồng Thảo thì cay nghiệt, độc ác. Thảo biết Thảo đã sai ngay từ ngày đầu tiên về làm dâu nhưng đành phải chấp nhận, cam chịu.
Ông Tâm muốn đợi gia đình nhà thông gia về để nói rõ mọi chuyện nhưng Thảo lại quỳ xuống, cầu xin ông Tâm đừng làm chuyện đó. Mọi chuyện ầm ĩ lên, Thảo không muốn ông Tâm phải xấu mặt, hơn nữa, có khi nói xong, mọi chuyện còn tệ hại hơn. Thảo vẫn còn chấp nhận được.
Ông Tâm không đành lòng nhìn con khóc, nhưng nhìn con đau, ông còn xót xa hơn. Nhưng Thảo cứ quỳ lạy làm ông Tâm không thể không trở về. Bước chân ra khỏi nhà con gái, ông Tâm không biết mình đã đúng hay sai nữa. Bao giờ, ông mới có được những tháng ngày bình yên thực sự của tuổi già đây
ST