Đấy, người ta tân hôn thì vui vẻ còn vợ chồng tôi tân hôn thì phải muối mặt mời bác sĩ về khám cho chồng chỉ vì nhỡ “ấy” thôi chứ.
Được người mai mối cho Tiến, tôi ưng lắm. Anh hơn tôi 6 tuổi, đẹp trai và công việc ổn định. Đó là mẫu người tôi đã tìm kiếm bao lâu và giờ cơ hội đến tôi chẳng ngần ngại mà tự cầm cưa anh trước mặc kệ anh nghĩ gì. Yêu được anh, tôi vui lắm. Hễ đi đâu là tôi kéo anh đi cùng để khoe người yêu với tụi bạn để cho tụi nó gato và thấy bạn trai tôi là người hoàn hảo như thế nào.
Cứ thế yêu nhau được 7 tháng thì anh cầu hôn tôi. Qúa bất ngờ về chuyện này nhưng tôi không từ chối. Tôi yêu anh và chuyện cưới anh là hạnh phúc của đời tôi, vì thế tôi tin làm vợ anh tôi sẽ được hạnh phúc và không lo khổ.
Đám cưới của 2 đứa được tổ chức ở nhà hàng, lần đầu mặc váy cưới đi bên người đàn ông yêu thương tôi cứ tủm tỉm cười mãi không thôi. Lũ bạn thấy vậy lại rỉ tai bảo: “Mày vớ được hũ vàng đấy, nhớ giữ chặt không mất là tiếc hùi hịu ấy”. Chẳng cần chúng nó nhắc tôi cũng biết phải bảo vệ chồng mình trước ánh mắt của các cô gái như thế nào.
Cứ thế tôi nắm tay anh, cùng anh trao chiếc nhẫn cưới trước sự chứng kiến của bao người. Vậy là từ nay anh sẽ là của tôi, tôi sẽ khiến anh yêu tôi đến già và cấm cửa được liếc cô gái nào khác ngoài vợ. Đúng lúc tôi đang mơ mộng linh tinh thì chồng véo má tôi 1 cái bảo câu khiến tôi giật mình thon thót: “Vợ cười ít thôi, không tối anh xử nặng em đấy!”. Giờ tôi mới ớ ra, đêm tân hôn tối nay tôi phải trả nợ cho anh chuyện tế nhị. Ngày yêu nhau mấy lần anh đòi hỏi tôi chuyện đó, nhưng tôi từ chối và kêu để dành đến đêm tân hôn. Không biết đêm nay tôi sẽ ra sao khi anh đòi nợ cả gốc lẫn lãi trong chuyện này đây.
Đám cưới xong, tôi khổ sở đi thay bộ váy cưới và gỡ không biết bao chiếc ghim tóc trên đầu. Chồng nhìn tôi cười sung sướng bảo: “Ai bảo em thích điệu cơ”. Quay lại lườm chồng 1 cái mà tôi bực chồng đến thế không biết. Đàn ông chẳng thương vợ chỉ giỏi đá đểu là nhanh.
Đến 9h tối vợ chồng tôi tắt điện đi ngủ, vừa buông màn xuống chồng đã lôi tuột tôi vào lòng anh nhìn với ánh mắt đầy ẩn ý. Đẩy chồng ra tôi vơ vội cái gối ôm chặt vào lòng kêu lên.
– Anh nằm yên ở đó. Em chưa sẵn sàng cho chuyện này đâu. Hay là để mai đi, mai em khỏe và suy nghĩ kỹ hơn chúng ta sẽ tân hôn.
– Vợ ngốc này, trẻ con vừa thôi. Ai đời tân hôn cần chuẩn bị chứ. Thôi, để anh giúp em làm quen với chuyện này nhé. Em cứ tính nợ anh mãi không chịu trả thế à.
– Ơ… ơ… anh buông em ra, em bảo em chưa chuẩn bị cơ mà.
Giành cơ với chồng 1 lát thế nào tôi bị anh khống chế và ngoan ngoãn nằm trong vào tay anh. Nhưng khi chồng vừa kéo áo tôi ra và chẳng may chạm nhẹ vào ngực khiến tôi hốt hoảng sợ hãi đứng phắt dậy nhảy xuống giường.
Thấy vợ không có thái độ hợp tác, chồng tôi liền nhăn mặt xuống bế tôi lên. Nhưng vì sợ, vì là lần tôi tôi cứ bám chặt lấy chân bàn không buông khiến anh gia sức gỡ tay tôi ra bằng được. Giành co 1 lúc thế con dao gọt hoa quả ở trên bàn đâm trúng đùi anh. Anh kếu đau oai oái, tôi cứ nghĩ là anh đùa nên đẩy mạnh anh ngã xuống nhà bò vội lên giường cười hả hê. Nào ngờ ngồi ở giường 5 phút vẫn thấy anh ở dưới đấy mặt nhăn nhó.
Thấy thế, tôi liền ra bật điện vội vã xem chồng thế nào. Trời đất ơi máu chảy nhiều quá, lại còn con dao vẫn cắm ở đùi anh nữa khiến tôi sợ tái mặt. Nhìn chồng rút con dao đó ra tôi sợ đến nỗi ngất luôn. Sáng tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường còn chồng đang ngồi nhăn nhó nhìn vết thương anh quấn tạm mảnh vải vào.
Sợ quá tôi định gọi cấp cứu đưa anh vào viện, nhưng chồng bảo đừng gọi anh chịu được. Ai đời sau đêm tân hôn phải nhập viện khẩn cấp mọi người nghĩ xấu vợ chồng anh hăng hái trong chuyện kia quá nên mới thế… Nghĩ chồng nói cũng đúng, nhưng không gọi nhỡ vết thương của anh nhiễm trùng thì sao? Chợt nhớ ra anh đứa bạn làm bác sĩ, tôi liền gọi điện nhờ anh ấy đến nhà gấp khám cho chồng.
Có lẽ nghe điện thoại của tôi, anh ấy nghĩ vì vợ chồng thiếu tế nhị trong chuyện kia nên không dám đưa chồng đi viện. Thôi thì kệ anh ấy nghĩ gì, miễn sao anh ấy đến khám giúp chồng tôi là được.
Anh bác sĩ đến nhìn vết dao đâm ở đùi mà nhìn chồng tôi lắc đầu ngán ngẩm. Khám rồi băng bó xong các kiểu, anh ấy ra bảo tôi cầm tờ giấy này đi mua thuốc về. Ra về anh ấy còn bảo tôi 1 câu mà tôi đỏ ửng mặt xấu hổ: “Vợ chồng cô tân hôn đổ máu ghê quá. Lần sau có làm gì thì vừa phải thôi nhé, sợ quá đi”.
Vào nhìn chồng mà tôi cười như mếu, đấy đêm tân hôn tưởng vui vẻ thế nào ai ngờ được lại thành ra thế này. Biết như vậy thì chiều chồng luôn cho nó rồi, giờ ai mà biết thì có phải xấu hổ không cơ chứ?
Theo PNVN