Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017

Sinh con xong, mẹ đem con đến để trước cửa nhà vợ chồng vô sinh giàu có

Nếu có thể được quay lại 20 năm trước, chị thà giữ con lại, để con đi cùng mình chịu đói chịu khổ còn hơn là thấy con sống tủi nhục như thế này.

  Sinh con xong, mẹ đem con đến để trước cửa nhà vợ chồng vô sinh giàu có

ảnh minh họa

Chị là một người phụ nữ số khổ, bị cha ghét bỏ ngay từ khi sinh ra chỉ vì chị là khuyên nhân khiến mẹ chết. Ông nuôi chị lớn bằng đòn roi và rượu chè, cứ khi nào say là lại lôi chị ra đánh rồi chì chiết. 18 tuổi, chị bỏ nhà đi, chị không muốn phải sống cuộc sống mỗi lần ngửa tay xin tiền là phải hứng thêm một tá nước bọt của ông ta nữa. Lang thang đầu đường xó chợ, ai sai gì thì chị làm nấy, tối đến chị ngủ nhờ cái nhà kho cuối chợ qua ngày.

Cho đến một ngày chị gặp người đàn ông đó, anh là kĩ sư xây dựng của công trình gần đó, mỗi lần nhìn thấy anh đội chiếc nón bảo hiểm màu vàng nhạt đi ngang qua là chị không thể nào dời ánh mắt khỏi anh được.

1 năm sau khi về chung sống với anh thì chị mang bầu. Anh nghe tin này thì hoảng hốt nhưng vẫn cười thoải mái như không có chuyện gì khiến chị an tâm phần nào. Nhưng rồi một buổi sáng tỉnh dậy, chị không thấy anh đâu, đồ đạc anh cũng mang đi sạch, chỉ để lại cho chị chút tiền cùng mẩu giấy “Anh xin lỗi”.

Chị đi tìm anh khắp nơi, đến cả công trường mà anh làm việc thì nghe người ta lắc đầu bảo anh đi làm công trình ở nơi khác rồi. Chị bàng hoàng đến bủn rủn cả chân tay, ôm cái bụng ngày càng to ra của mình, chị không biết nên làm thế nào.

Thế nhưng, ông trời như không muốn cho chị bỏ đứa bé này đi, khi nghe bác sĩ nói thai được 5 tháng không thể bỏ thì chị đứng hình. Vậy là, chị phải sinh nó ra sao?? Nhìn đứa con đỏ hỏn trên tay, chị không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu nữa. Chị đem con đến bỏ ở ngoài cửa của một gia đình vợ chồng giàu có gần đó, chị biết cô vợ nhà này bị vô sinh lâu lắm rồi từ miệng của mấy bác bán hàng ngoài chợ.

Sinh con xong, mẹ đem con đến để trước cửa nhà vợ chồng vô sinh giàu có

(ảnh minh họa)

Chị không muốn con đi theo mình để rồi phải chịu khổ, chị bây giờ không thể mang theo nó đi cùng được, thân ốc còn không mang nổi mình ốc thì làm sao chị chăm sóc con được. Ôm con khóc nức nở, thì thầm vào tai con bé: “Xin lỗi con, mẹ xin lỗi con. Là mẹ có lỗi với con, con hãy sống thật hạnh phúc nhé. Đừng oán trách mẹ!!” rồi chị đặt con xuống, bấm chuông cửa.

Chị chạy ra cách đó 5, 6 nhà rồi ngó nhìn con lần cuối. Thấy một người phụ nữ ôm con vào nhà rồi đóng cửa lại chị mới ngồi thụp xuống khóc nức nở thành tiếng, cuộc đời chị sao lại khốn khổ thế này.

20 năm sau, chị quay lại nơi này một lần nữa. Bao năm qua, chị cứ đi khắp nơi để tìm anh nhưng không thấy, cứ thấy nơi nào có logo công ty anh là chị lại chạy đến hỏi thăm nhưng đều vô vọng. Anh dường như bốc hơi khỏi thế giới này. Chị cảm thấy tuyệt vọng, suốt 20 năm, chị quên ăn quên ngủ, cứ lao đi như con thiêu thân đến bất cứ đâu mà có tin tức của anh nhưng đều chẳng nhận được gì. Chị cứ viện cho mình một lý do để làm cái cớ cho anh nhưng bây giờ thì chẳng còn gì nữa cả.

Quay lại ngôi nhà đó muốn xem con gái chị giờ sống ra sao?? Giờ chắc nó cũng được 20 tuổi rồi nhé, thành thiếu nữ rồi, không biết có xinh không, có giống chị không?? Nhưng, dù thế nào, chỉ cần con vẫn sống tốt là được. Đứng mãi ngoài cửa chẳng thấy ai đi ra, chị đến khu chợ gần đó hỏi thăm, mọi tin tức của những người sống xung quanh đây chỉ cần tìm đến chợ là có thể tìm hiểu được hết. Chị lân la đến gần bà bán rau rồi bắt chuyện:

- Chị cho tôi hỏi một chút, cái căn nhà biệt thự kia có phải có một cô con gái tầm 20 tuổi sống ở đó không??

- Căn nhà kia á, làm gì có đứa con gái nào 20 tuổi đâu nhỉ.

- Sao lại thế ạ. Thế trước giờ ở nhà đó chưa từng có đứa bé gái nào sống ạ

- À, cũng có nhưng không phải con gái nhà ấy mà chỉ là con bé giúp việc được nhận nuôi từ nhỏ thôi.

- Giúp việc sao?? Chứ không phải con gái nuôi hả bác.

- Con gái nuôi gì chứ, con gái nuôi để làm giúp việc thì có. Cô nghĩ cứ nhận nuôi ai là cũng cho làm con gái hết hả. Người ta chịu cho sống nhờ, cho cơm ăn là may mắn lắm rồi, còn hơn là chết đói ngoài đường.

- Thế, thế giờ đứa con gái ấy ở đâu rồi bác. Vẫn làm ở đây chứ.

- Ừ, vẫn làm, chứ không biết đi đâu bây giờ. Cô đợi một lát, tí nó ra bây giờ à.

Quả nhiên, khi trời gần trưa, chị thấy một cô gái nhỏ thân hình gầy gò mặc bộ quần áo cũ nát chạy ra từ ngôi biệt thự đó. Con có đôi mắt và cái mũi thật giống anh nhưng sao trông xanh xao thế này.

Nhìn ánh mắt vô hồn, tất tả chọn từng mớ rau, từng cân thịt của con mà cô đau lòng. Cô vốn nghĩ đơn giản rằng chỉ cần con có thể sống trong căn nhà ấy thì chắc cũng hạnh phúc hơn là đi phiêu bạt chân trời với cô. Nhưng đâu ngờ, con lại phải sống cuộc sống cực khổ cũng chẳng thua kém gì.

Cô có nên chạy đến với nói con sự thật không đây?? Giờ cô cũng là người chẳng có nhà để về, chẳng có nơi để trú, nó có đi theo cô không?? Chỉ sợ rằng, cuộc sống của nó ở đấy vẫn đang yên ổn, chỉ vì sự có mặt của cô làm mọi thứ đảo lộn hết thì sao??

Theo blogtamsu

Related Posts: