Người chồng là bác sĩ khoa sản mà chị hết lòng tôn sùng không ngờ lại đổ đốn như vậy. Lại còn đổ đốn rất ranh mãnh nữa chứ.
Có người chồng làm bác sĩ chị nở mày nở mặt lắm. Dù cho chồng chị chỉ làm bác sĩ khoa sản. Nhưng với chị, nghề nghiệp miễn là đứng đắn, tử tế. Quan trọng là anh đối xử với chị thế nào mà thôi.
Kết hôn với nhau được 5 năm mà chị vẫn y nguyên cảm giác ngày đầu mới yêu khi. Anh luôn dành trọn vẹn tình cảm cho chị. Hình như 5 năm qua, mà không, phải tính thêm cả 2 năm yêu nhau nữa thì anh chưa từng một lần la mắng chị. Mọi thứ anh dành cho chị đều phải là những thứ tốt nhất mà anh có. Anh nói:
– Cái gì không tốt cứ để cho anh. Em chỉ được dùng những thứ tốt nhất anh có mà thôi!
Đáp lại tấm chân tình của anh dành cho mình, chị cũng cố gắng để làm một người vợ đảm đang, tháo vát nhất. Công việc trong nhà, chị không để anh phải động tay động chân vào, kể cả việc chăm sóc con nhỏ. Chị muốn anh được nghỉ ngơi nhiều hơn vì công việc của anh cũng đã đủ vất vả, mệt mỏi lắm rồi.
“Cái gì không tốt cứ để cho anh. Em chỉ được dùng những thứ tốt nhất anh có mà thôi”. (Ảnh minh họa)
Thời gian làm việc của anh gần như rất thất thường. Có những hôm đi từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về. Chị chẳng kêu ca, cũng không than phiền. Đó là công việc của anh và anh có quyền đam mê với nó. Mọi người nói chị không nên dễ dành với anh quá! Thi thoảng cũng phải siết chặt anh lại vì tính chất công việc của anh, không ít thì nhiều, cũng có đôi phần khá nguy hiểm khi ngày nào anh cũng tiếp xúc với rất nhiềuphụ nữ , con gái. Nhưng anh là chồng chị, vợ chồng mà không tin tưởng nhau thì còn ra sao nữa.
Đối diện nhà chị, căn nhà bỏ không đã nhiều năm nay bỗng có người chuyển đến. Mà nghe đâu, căn nhà đã đươc người chủ mới này đứt rồi cơ. Trong khi giá đất ở khu nhà chị đâu có rẻ. Ngày cô gái trẻ ấy dọn đồ đến, cả xóm đều phải xôn xao. Còn trẻ thế mà đã lắm tiền. Một bà trong hội tám bĩu môi:
– Chuyện, gái đẹp mà lại.
Chị thì gần như chỉ nghe cho có chuyện chứ việc cô hàng xóm kia chuyển đến thì chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình trong gia đình chị cả. Nhưng…
Chị không biết nên thấy vui mừng hay lo lắng khi dạo này anh về sớm thế, giờ đi làm cũng đúng. Có khi nào sự thay đổi ấy là vì cô hàng xóm mới chuyển đến kia không? Không thể nào, anh và cô ấy đâu có quen biết gì nhau, thậm chí, chị còn chẳng bao giờ nhìn thấy họ chào hỏi nhau cơ mà. Rồi chị lại tự trách bản thân chị suy nghĩ quá nhiều.
Mắt chị tối xầm lại, chị nghe rõ âm thanh đổ vỡ trong người mình. (Ảnh minh họa)
Ngày cuối tuần hôm ấy, chị đưa con về ngoại một mình vì anh có việc bận ở bệnh viện. Nhưng đi được nửa đường thì chị phải quay về vì con nhỏ kêu đau bụng. Chị về kêu anh đưa con đi khám. Cửa nhà chị khóa, chắc anh vừa đi. Chị đang định lấy chìa khóa mở cửa thì nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cô hàng xóm. Nghĩ bụng chắc cô ấy có chuyện vui. Chị nhanh chóng lơ đi nhưng… Giọng cười tiếp theo không thể khiến chị không chú ý. Nhìn qua khe cửa sổ khép hờ chị đứng hình khi chứng kiến anh, người chồng mà chị hết lòng yêu thương, kính trọng đang nằm ngả ngớn trên cặp đùi nõn nà của cô hàng xóm. Rồi không biết cô ta thì thầm vào tai anh điều gì mà anh ngồi phắt dậy, mau chóng rút ví rồi cắm cúi ấm xấp tiền đó vào gò ngực trần tròn trịa của cô ta.
Mắt chị tối xầm lại, chị nghe rõ âm thanh đổ vỡ trong người mình. Người chồng là bác sĩ khoa sản mà chị hết lòng tôn sùng không ngờ lại đổ đốn như vậy. Lại còn đổ đốn rất ranh mãnh nữa chứ. Nếu như chị không đột ngột quay về thì sẽ chẳng thể nào biết được sự thật đằng sau việc cô hàng xóm tươi trẻ kia đột ngột chuyển đến. Và cũng chẳng cần phải hỏi đến khoản tiền mua nhà kia, chắc chắn là của anh chu cấp cho cô hàng xóm rồi. Họ chuyển về sống cạnh nhau, ý muốn công khai đây ư.
Nước mắt chảy dài, anh đã chán chị tại sao không nói, tại sao anh lại nghĩ ra trò đê hèn như thế này. Nắm chặt tay con, chị lau vội giọt nước mắt kia. Con chị đã mất bố, nó không thể tiếp tục mất mẹ được.
Theo PNVN