Thấy Nam nói xong, mấy người bạn của anh đều nhếch mép cười. Một người bạn của Nam kéo anh ra chỗ khác rồi hỏi: "Mày có bị lừa không? Vợ mày đây á? Trông quê thế!
ảnh minh họa
Nam tay trắng lên thành phố lập nghiệp, ngày mới lên thành phố, anh và vợ không có nổi 500 ngàn đồng. Tiền thuê nhà lúc đó phải vay bạn, nhưng Mơ nói với Nam:
- Họ sống được, mình sống được, anh đừng lo gì cả.
Nói là làm, Mơ bắt đầu đi buôn với một cái xe đạp. Cô ra chợ buôn đủ thứ, từ rau cỏ, hải sản cho đến thịt thà. Vốn nhanh nhẹn lại nghĩ thương chồng, nhà chẳng có gì ăn nên Mơ siêng năng lắm. Hồi đó mỗi ngày Mơ đều cắm mặt đạp xe, buôn chỗ này, bán chỗ nọ. Cũng may là nhờ vậy nên cuộc sống của hai vợ chồng cũng đỡ khổ. Tiền đi buôn, Mai dùng mua thức ăn, trả tiền thuê nhà.
Được 2 năm thì Nam xin được việc làm, thu nhập cũng tạm ổn. Lúc đó, Mơ chuyển sang buôn hải sản. Những ngày bầu to vượt mặt, cô vẫn cứ bán mặt ở chợ để lấy tiền nuôi cả gia đình. Nam lúc đó để giành tiền để mua nhà. Nhờ tính toán hợp lý nên cuối cùng sau 5 năm chật vật ở thành phố, hai vợ chồng cũng đã mua được một căn hộ. Lúc đó, cuộc sống của hai vợ chồng mới tạm ổn.
Nam dần dần được lên chức. Từ phó phòng rồi lên trưởng phòng. Mơ không được học hành tử tế nên chả xin được việc gì, cô cứ bán mặt ở chợ như thế nên nhan sắc cũng không được xinh đẹp cho lắm.
Hôm đó, Nam về nhà hớn hở nói với vợ:
- Vợ này, lớp anh có buổi họp lớp nhân 60 năm ngày hội trường. Anh muốn em đi cùng anh có được không?
Mơ nghe chồng nói thì chối ngay:
- Thôi, anh đi một mình là được rồi. Em còn bận con, bận buôn bán, làm sao mà đi được?
- Em nghỉ một ngày có sao đâu? Em làm cả đời rồi, giờ nghỉ đi, anh cũng muốn em có thời gian thư giãn. Mai anh sẽ gửi con cho hàng xóm trông hộ rồi đưa tiền cho chị ấy.
- Nhưng mà…
Nam không cho vợ nói hết câu, anh bảo:
- Không nhưng gì hết, đây là dịp hiếm, mấy thằng lớp anh ai cũng đưa vợ đi, anh cũng muốn giới thiệu em với mọi người.
Thế là Mơ đành nghe lời chồng. Hôm đó, cô đứng trước tủ quần áo tần ngần mãi, Nam thấy vậy bèn nói:
- Em không có đồ mặc à? Vậy vợ chồng mình đi mua.
- Thôi, em có đồ đây rồi, mua làm gì cho tốn tiền hả anh?
- Nếu em thấy không cần thì thôi, anh cũng không ép, anh muốn em mặc thứ gì đó để em tự tin chứ không cần phải giống người khác đâu.
- Vâng, em có quần áo đây rồi. Em không quen mặc váy nên chả dám.
Sáng hôm sau, Nam đưa vợ đi. Hội trường năm nay được tổ chức rất to. Vừa gặp các bạn, Nam đã giới thiệu:
- Giới thiệu với các cậu, đây là Mơ – vợ tớ. Đợt chúng tớ cưới các cậu ở xa quá không về được nên chưa có dịp giới thiệu.
Thấy Nam nói xong, mấy người bạn của anh đều nhếch mép cười. Một người bạn của Nam kéo anh ra chỗ khác rồi hỏi:
- Mày có bị lừa không? Vợ mày đây á? Trông quê thế!
(Ảnh minh họa)
Nam tỉnh bơ:
- Ừ, vợ tao đấy, cô ấy quê nhưng tuyệt lắm! Không có cô ấy chắc giờ tao đã không có vị trí như ngày hôm nay rồi.,,,
- Giời, mày nói thế chứ phụ nữ đầy ra, nhiều người còn giỏi và đẹp nữa. Như mày dư sức lấy được vợ xinh và giỏi ấy. Phí thế!
- Vợ tao xinh mà. Tao chưa bao giờ thấy cô ấy xấu cả. Cô ấy làm lụng cả đời, ở bên cạnh tao khi tao không xu dính túi. Sinh cho tao 1 đứa con kháu khỉnh, chả bao giờ phàn nàn, khi nào cũng lắng nghe tao, như thế không tuyệt là gì?
Thằng bạn của Nam nghe xong không tranh luận nữa, bỏ về chỗ với vợ. Vợ của bạn Nam toàn ăn mặc sành điệu, váy áo xúng xính. Chỉ có Mơ là mặc quần tây áo sơ mi. Nam cứ nắm chặt tay vợ rồi cứ giới thiệu với vợ về mọi thứ xung quanh trường.
Đến lúc đi liên hoan, Nam gắp thức ăn cho vợ rồi bảo:
- À, món này em cũng làm nè vợ.
Hai vợ chồng vừa nói chuyện với bạn vừa líu ríu với nhau như đôi chim cu. Đang ăn thì anh bạn lúc nãy chê vợ Nam quê hét lên:
- Cô điên à? Chú ý đi chứ, múc canh đổ cả vào người tôi rồi đây này.
Cô vợ ngồi cạnh cuống quýt cúi xuống lau cho chồng rồi nói:
- Em xin lỗi…
Nhưng anh chồng hình như quen thói, tát vợ một cái. Lúc đó hàng loạt ánh mắt nhìn hai vợ chồng họ. Cô vợ điên quá bật ngược trở lại:
- Anh đúng là chỉ được vẻ bề ngoài, chả bao giờ tôn trọng vợ. Anh nhìn anh Nam đi, vợ anh ta như thế anh ta vẫn thương yêu, đàn ông như anh đúng là đáng vứt sọt rác.
Nói rồi cô vợ bỏ đi. Buổi liên hoan hôm đó dang dở. Nam đưa vợ về, rối rít xin lỗi. Mơ nắm tay chồng bảo:
- Cảm ơn anh, dù giàu có hay nghèo khổ thì anh đều đối xử tốt với em.
Nam hạnh phúc nắm tay vợ. Có lẽ vì cách sống của Nam nên anh luôn cảm thấy hài lòng và hạnh phúc chứ không như những ông chồng khác, luôn chê vợ, đòi hỏi nọ kia. Họ quên mất rằng muốn được vợ yêu quý, tôn trọng thì chính bản thân mình cũng phải yêu vợ và tôn trọng vợ trước đã.
Theo blogtamsu