Nhưng lần này chị lại gọi dai thế không biết nữa, cứ gọi mãi không thôi. Điện thoại đổ chuông liên tục làm bạn bè cứ quay ra anh trêu chọc. Bực quá, anh chặn luôn số của chị.
Trước khi sinh con, chị nổi tiếng là người phụ nữ nhanh nhẹn, tháo vát. Ai cũng nói anh thật có phúc khi lấy được chị và chính bản thân anh cũng nhận ra được điều ấy. Anh tự hào về chị lắm, đi đâu anh cũng mang chị ra khoe với bạn bè. Vậy mà sau khi sinh con xong, chị từ niềm tự hào của anh chuyển nhanh thành nỗi muộn phiền của anh. Lý do cũng bởi vì…
Sau khi sinh đứa thứ nhất, chị mắc phải chứng đãng trí sau sinh. Bệnh của chị đã khiến cho cuộc sống hôn nhân của anh chị thực sự bị đảo lộn. Anh chị ở riêng, chuyện có thêm một thành viên nữa mà ai cũng bận nên anh chị đều phải cố gắng tự lực cánh sinh vậy. Anh cứ tan làm là phải lao ngay về nhà rồi chứ không chị và con sẽ chẳng có ai chăm sóc. Anh cứ tưởng bỉm, sữa, tắm rửa, tã lót cho con như vậy đã đủ cực hình rồi thì đùng một cái, vào một ngày không hề đẹp trời, anh trở về chết đứng thấy chị đang lúi húi dưới bếp còn con thì khóc ngặt khóc nghẽo:
- Con khóc đói hay sao ấy mà em không cho con bú đi. – Anh hét lên
- Em đang đi tìm bình sữa của con. Em mới pha mà không biết để ở đâu mất rồi!
Sau khi sinh đứa thứ nhất, chị mắc phải chứng đãng trí sau sinh. (Ảnh minh họa)
Nhìn bình sữa chị đặt chình ình trên bàn nước ngoài phòng khách, anh ngỡ ngàng chỉ tay:
- Thế cái gì kia em? – Anh chỉ tay đầy hụt hẫng
Anh lắc đầu khi thấy chị cuống quýt vồ lấy bình sữa lao vào dỗ con. Rồi những ngày sau đó, lúc thì chị nấu nướng quên không tắt bếp, nấu ăn không cho gia vị, quần áo giặt quên lấy ra phơi… Anh cơm nước hôm thì nhạt tèo tèo, hôm thì mặn quá nuốt không trôi. Quần áo thì chẳng bao giờ được thẳng thớm, thơm tho, gọn gàng. Anh chán nản, đưa chị đi khám, bác sĩ cũng chỉ cho thuốc về điều trị và nói một thời gian nữa sẽ hết. Nhưng anh thấy chán, chán thực sự, anh không biết là anh còn phải chịu đựng chuyện này đến bao giờ nữa đây. Đến hết đời thì anh làm sao sống nổi. Anh không biết rằng, mỗi lần làm sai, chị đều quay đi lau nước mắt, tự đánh vào đầu mình.
Đó là còn chưa kể đến chuyện có hôm anh đang làm, thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của chị liền hốt hoảng chạy về nhà hỏi chị có chuyện gì không thì chị đáp tỉnh bơ rằng chẳng có chuyện gì. Hỏi vì sao chị gọi thì chị nói chị chẳng nhớ vì sao chị lại gọi anh về. Anh nhìn chị, chán chả buồn nói nữa. Cuộc sống hôn nhân của anh chị càng lúc càng thấy nặng nề, căng thẳng vì căn bệnh của chị. Vậy nên mới xảy ra câu chuyện đáng buồn lòng ngày hôm đó…
Chị vẫn chưa tỉnh, vẫn còn hôn mê do cú ngã, anh như ngã gục. (Ảnh minh họa)
Nay anh có hẹn đi nhậu với mấy người bạn. Anh định ngồi một lúc rồi về nhưng nay anh thấy vui quá, bạn bè lại cũng mời nhiệt tình nên anh nán lại. Bỗng điện thoại rung lên, là số của chị. Anh định ấn nghe nhưng rồi nhớ lại chị đang đãng trí, có khi ấn gọi nhầm cũng không biết, rồi lại như hôm nọ ấy, anh hộc tốc lao về nhà rồi lại không có chuyện gì. Anh không nghe điện thoại của chị. Nhưng lần này chị lại gọi dai thế không biết nữa, cứ gọi mãi không thôi. Điện thoại đổ chuông liên tục làm bạn bè cứ quay ra anh trêu chọc. Bực tức quá, anh chặn luôn số của chị.
Đêm đó, anh thỏa thê uống rượu với bạn bè mà không biết rằng ở nhà, chị và con đã…
Anh say rượu quá nên về nhà bạn ngủ, sáng sớm hôm sau anh mới về nhà. Nào ngờ vừa bước chân vào cửa nhà, anh đã thấy chị mẹ vợ anh đi ra, nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ. Anh chết đứng khi mẹ vợ anh nói chị đang ở phòng cấp cứu do nước nóng đổ vào chân. Chị bị trượt chân nên ngã khi bê nước. Cũng do hôm nay chị ốm sốt, chị có gọi anh về nhưng anh không nghe. Chợt nhớ đến những cuộc gọi của chị mà anh cứ nghĩ là gọi nhầm hôm qua rồi chặn số, anh lao ngay vào viện.
Chị vẫn chưa tỉnh, vẫn còn hôn mê do cú ngã, anh như ngã gục. Mọi người nhìn anh như kẻ tội đồ, ai cũng giận dữ. Anh hận mình quá. Tại sao anh lại có thể hành động nông nổi, không nghe điện thoại của chị cơ chứ. Anh đã quá ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, chỉ nghĩ đến những phiền phức mà chị gây ra cho anh chứ có thèm để tâm gì đâu đến sự vất vả, cố gắng, tủi thân rất nhiều của chị khi chị biết mình làm sai. Anh chỉ mong chị không sao thôi chứ chị mà có mệnh hệ nào, anh sống không nổi mất thôi. Đãng trí sau sinh, đâu phải do chị muốn thế, cũng là hy sinh vì chồng vì con, vậy mà anh không biết trân trọng để bây giờ hối hận có còn kịp nữa không?
Theo Linh/ Thể thao xã hội