Thứ Tư, 10 tháng 5, 2017

Đánh mất cũng là một dạng hạnh phúc…

Đời này dài lắm, nếu một phút giây nào đó bạn ngã quỵ vì những tổn thương hay mất mát, bạn sẽ lập tức chẳng còn gì, nhưng chỉ cần bạn có thể tìm thấy và hưởng thụ niềm vui từ “mất mát” đó.

Đời này dài lắm, nếu một phút giây nào đó bạn ngã quỵ vì những tổn thương hay mất mát, bạn sẽ lập tức chẳng còn gì, nhưng chỉ cần bạn có thể tìm thấy và hưởng thụ niềm vui từ “mất mát” đó, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.

Đánh mất cũng là một dạng hạnh phúc...

Người ta vẫn bảo “muốn thấy cầu vồng phải biết chấp nhận những cơn mưa”, cuộc sống mà chúng ta thuộc về chưa bao giờ là dễ dàng cả, dần dần sẽ xuất hiện những thuận lợi và nghịch cảnh, đắc ý và thất ý, hạnh phúc và đau khổ, tất cả bủa vây ôm lấy mỗi chúng ta. Và thế là cuộc sống có thêm biết bao điều hối tiếc, biết bao âm thanh cất lên vô vọng. Vào những khoảnh khắc khó khăn của cuộc đời, chúng ta đối mặt với thách thức, vấp ngã, chúng ta đứng giữa ranh giới lựa chọn giữa lợi và hại, được và mất, và chúng ta trưởng thành từ chính những gì mình đã trải qua.

“Trong khi bạn khóc lóc vì mất đi ánh mặt trời, vô tình cũng đã bỏ lỡ cả một bầu trời sao”, câu nói này sẽ giúp chúng ta thức tỉnh suy nghĩ về sự khác biệt giữa “có được” và “đánh mất”. Chắc hẳn sẽ rất dễ dàng để nhận ra có được điều gì đó là một dạng hạnh phúc, nhưng đánh mất một thứ gì đó cũng là một dạng hạnh phúc khác.

Khi bạn nhận ra hạnh phúc của việc sở hữu, đồng thời cũng sẽ ý thức được chân lý mất đi. Như việc chúng ta thất vọng vì đã từng hy vọng, chúng ta buồn vì trước đó từng rất vui. Vậy nên, chúng ta cần hiểu đánh mất là đau khổ, nhưng không thể vì mất đi một điều gì đó mà rơi vào tuyệt vọng, mất niềm tin vào cuộc sống, chúng ta không thể vì mắc kẹt trong “vũng bùn” lo lắng và nuối tiếc mà vứt bỏ mọi điều.

Đánh mất cũng là một dạng hạnh phúc...

Vạn vật trên thế gian đều được tạo nên từ hai mặt song song, có lợi ắt phải có hại, những gì là hoàn hảo, hoàn mỹ đều không hề tôn tại. Nên khi bạn đối diện với nuối tiếc và mất mát, điều quan trọng là hãy mạnh dạn chấp nhận sự thực ấy, đừng lấy bất kì lý do nào ra để biện minh cho việc mình hèn nhát và nhụt chí. Mỗi bước chân trên đường đời đều phải thật vững chắc, phải có ý chí kiên cường và một tinh thần bất diệt.

Dù đường phía trước là bùn lầy, là mấp mô hiểm trở hay tồn tại đầy rẫy những hiểm nguy, dù cho bạn có sợ hãi tiến về phía trước thì cũng nhất định không được trốn tránh, mặc cho việc bạn có thể bị thương và đổ máu, nhưng chỉ cần bạn có thể dũng cảm bước tiếp thì vinh quang phía trước nhất định sẽ thuộc về bạn.

Đời này dài lắm, nếu một phút giây nào đó bạn ngã quỵ vì những tổn thương hay mất mát, bạn sẽ lập tức chẳng còn gì, nhưng chỉ cần bạn có thể tìm thấy và hưởng thụ niềm vui từ “mất mát” đó, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều. Hãy để bản thân chấp nhận những thứ không còn thuộc về mình, có lẽ sẽ rất đau khổ, nhưng ngoài bản thân bạn ra không ai có thể giúp bạn vượt qua điều đó.

Nếu bạn cảm thấy tổn thương và đau khổ, điều đó có nghĩa bạn đã trưởng thành. Lúc nhận ra những thứ từng thân thuộc nay đã không còn là của mình nữa, chắc bạn sẽ khóc đấy, thậm chí khóc rất to rất thảm,… Nhưng ngoài kia, thế giới của bạn vẫn tràn đầy ánh sáng.

Để tồn tại, chúng ta cần học cách hưởng thụ niềm vui khi “có được”, đồng thời cũng cần học cách hưởng thụ lạc thú vì “mất đi”. Thực ra, “đánh mất” vừa là đau khổ, vừa là hạnh phúc, vì trong khi bạn mất đi thứ gì đó cũng đồng nghĩa với việc bạn đang có lại một thứ khác, như mất đi ánh mặt trời thì sẽ có lại cả bầu trời sao vậy!

Chúng ta mất đi màu xanh tươi non của cỏ lá nhưng có lại được cả thế giới thu vàng, chúng ta mất đi thanh xuân rực rỡ thì có được cuộc đời trưởng thành, dạn dĩ… Vậy nên, hãy tự hào vì mình đã trải qua những điều quý giá, hãy vui vẻ đối diện với khó khăn, luyến lưu và mất mát, vì sau tất cả, hạnh phúc là do con người chọn lấy mà thôi!

PhươngB

Related Posts: