“Khôn hồn cô ra khỏi phòng ngủ của vợ chồng tôi ngay và sáng mai thì dọn luôn đi. Vợ tôi về biết chuyện thì cô chỉ có nước nhập viện thôi”, anh gằn giọng.
Anh và chị lấy nhau được 6 năm, cuộc sống khá hạnh phúc. Anh là người đàn ông chu toàn và yêu thương vợ con. Trong nhà chị kiếm ra tiền hơn anh nhưng chưa bao giờ chị khinh thường chồng. Chị biết nhờ những hi sinh của anh mà chị mới có thể toàn tâm toàn ý với công việc.
Vậy nhưng cách đây 2 tháng anh đột nhiên đổi tính, hay cau có khó chịu mỗi khi chị về muộn. Có lần anh bảo thẳng chị:
– Em ở nhà với con đi để anh đi với đám bạn.
– Em bận tối mắt anh phải trông con giúp em chứ. Bù khú với mấy ông ấy chỉ tổ sinh hư thôi.
– Bận gì cũng phải gác lại ở nhà mà trông con. Anh đi đây.
Chị chưa kịp phản ứng gì thì anh đã xách xe đi, chị bực mà không làm sao được. Chẳng hiểu sao tự nhiên anh lại đổ đốn ra thế. Từ hôm ấy anh nhất quyết không làm việc nhà thay chị nữa. Có lẽ là mấy ông bạn trên bàn nhậu khích bác ác quá khiến anh nổi máu tự ái lên rồi về hành vợ.
– Anh không trông con thì em thuê ô sin đấy. Chứ em mà mất chức thì nhà này chết đói thôi.
– Cô thích thuê ai thì thuê, còn tôi nhất định không làm.
Chị điên tiết đi thuê ô sin luôn, mấy hôm tìm hiểu chị đã tìm được người. Hương (tên cô ô sin) khá tháo vát khiến chị yên tâm vô cùng. Chị hả hê với chồng lắm, có ô sin rồi để anh ngồi chơi xem anh có thấy mình thành người thừa không.
Những ngày đầu có người giúp việc anh như được thả cửa. Ăn cơm tối xong là xách xe đi một mạch, thậm chí có hôm chị với con ngủ được một giấc anh mới chịu về.
Được một tuần như thế thì chị lại thấy chồng có biểu hiển lạ. Không đi tụ tập với mấy ông bạn nữa mà cố thủ ở nhà. Đặc biệt anh có vẻ quan tâm tới cô ô sin trẻ kia, anh rất hay nhìn trộm và để ý đến những hành động của cô ta. Có lần chị bảo Hương bê đống đồ mới mua và túi xách giúp lên phòng giúp chị thì anh vội vàng ngăn lại. “Đống đồ nặng thế này cô ấy làm sao bưng được, để anh bưng cho”.
Hương bẽn lẽn ngượng ngùng còn chị giận chồng tím mặt. Chị không nói gì đi thẳng một mạch vào nhà. Lúc anh đi xuống còn nhẹ nhàng bảo cô giúp việc: “Từ giờ việc dọn dẹp trên tầng cô cứ để tôi làm cho, cô dọn dẹp dưới này và trông thằng cu cũng đủ mệt rồi”. Hương khẽ “dạ” một tiếng rồi đi vào còn chị thì sôi máu:
– Anh làm cái trò gì đấy? Trước không chịu làm, vợ phải thuê ô sin. Giờ có giúp việc lại tranh việc của cô ta. Anh phải lòng cô ta rồi à?
– Em đừng có nói vớ vẩn.
– Anh đừng có cãi, không qua được mắt tôi đâu. Rồi tôi sẽ làm rõ trắng đen cho mà xem.
– Cô cứ việc.
Trước lời thách thức của chồng, chị càng thêm uất, quyết tâm khui ra sự thật để chồng phải lộ chân tướng.
Mấy hôm sau chị thông báo với chồng là phải đi công tác đột xuất hai ngày. Thấy chồng nghe tin mà cứ nhởn nhơ như không thì chị biết chắc rằng anh đang có toan tính trong những ngày chị vắng nhà. Nhưng tiếc thay cho anh là chị đã đi nước cờ cao tay hơn. Trước khi đi chị dặn ô sin nhớ ở nhà chăm sóc cho chồng con mình chu đáo.
Sáng hôm ấy chị đi làm bình thường nhưng giả đi công tác. 11 giờ đêm chị lặng lẽ về nhà. Chị mở cửa bằng chìa khoá riêng rồi bước vào phòng khách, điện vẫn sáng nhưng không có ai. Chiếc chăn vẫn để trên ghế có lẽ chồng chị vừa mới nằm đây xem ti vi, ngó qua phòng Hương nhưng chẳng ấy cô đâu. Chị lên gác ngó vào phòng con, thằng bé đã ngủ say.
Lúc này thì chị nghĩ chắc chắn chồng và ô sin đã hú hí với nhau ở đâu đấy rồi.
Chị điên lắm, bắt được quả tang chị phải cho cái lũ trời đánh này một trận mới hả. Chị tiến đến phòng ngủ của hai vợ chồng, đèn vẫn sáng. Nhòm qua khe cửa thấy ô sin trong bộ đồ ngủ đang đứng lấp ló ở đầu giường, máu chị sôi lên, chị toan nhảy bổ vào thì chợt nghe tiếng của chồng:
– Em làm gì ở đây thế?
– Em… Em mang quyển sách lên trả cho chị thôi mà.
– Em cứ giả bộ. Tôi đã để ý em cả tuần nay rồi.
Máu chị sôi lên, lâu rồi chồng chị có nói tình tứ với vợ thế đâu, vậy mà.
– Anh đừng làm thế, nhỡ chị biết.
– Cô đừng có ngộ nhận. Tôi đang theo dõi cô đấy. Cô chỉ tìm mọi cách vào phòng ngủ của vợ chồng tôi để lục đồ thôi. Hôm nay tôi mà không giả vờ ngủ quên khi xem ti vi thì không bắt được quả tang cô lẻn lên đây đâu.
– Anh đừng nói vậy, oan cho em.
– Oan à, tay cô đang cầm cái gì kia. Chẳng phải cái điện thoại mới mua của vợ tôi sao. Khôn hồn cô ra khỏi phòng ngủ của vợ chồng tôi ngay và sáng mai thì dọn luôn đi. Vợ tôi về biết chuyện thì cô chỉ có nước nhập viện thôi. Tôi để cô ở lại đêm nay là đã tử tế với cô lắm rồi đấy. Đừng hòng giở trò gì thêm không thì phải ân hận cả đời đấy.
Chị nghe mà ngớ người. Có lẽ nào anh quan tâm đến cô ô sin là vì phát hiện ra cái tính tắt mắt của cô ta sao. Vậy mà chị đã nghĩ oan cho anh, lại suýt nữa thì nuôi kẻ trộm trong nhà. Lúc Hương lủi thủi bước ra, chị đã nhanh chân lẻn vào phòng con và ngủ luôn trong ấy.
Sáng hôm sau chị thức dậy bước xuống nhà thì đã không thấy cô ô sin đâu. Anh nhìn thấy chị thì quá bất ngờ.
– Em về từ khi nào vậy.
– Em về đêm qua. Xong việc sớm em về luôn thấy anh ngủ rồi lên vào phòng ngủ với con. Hương đâu anh?
– Anh tống tiễn đi từ sáng nay rồi. Em có biết em rước trộm về nhà không?
– Sao vậy anh? Có ô sin trẻ đẹp mà lại chê à.
– Thế để anh gọi cô ấy lại nhá.
– Thôi thôi. Đêm qua em biết cả rồi, nhưng giờ lấy ai làm việc nhà?
– Anh làm chứ ai làm, giờ không tin tưởng giúp việc được.
Khỏi phải nói chị mừng thế nào. Giận cô giúp việc nhưng chị cũng phải cảm ơn cô ta, vì nhờ có cô ấy mà anh lại trở về người đàn ông mẫu mực như xưa.
Theo Afamily