Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017

Cuối cùng, em vẫn chọn bên anh cho đến hết thanh xuân của đời mình…

"Thanh xuân của con gái ngắn lắm, cơ mà em vẫn cố chấp chạy theo những ngây ngô của một đứa trẻ không chịu lớn, chạy theo tiếng gọi của con tim mình, nó dành cho anh – người mãi chẳng thuộc về em."

Thanh xuân của con gái ngắn lắm, cơ mà em vẫn cố chấp chạy theo những ngây ngô của một đứa trẻ không chịu lớn, chạy theo tiếng gọi của con tim mình, nó dành cho anh – người mãi chẳng thuộc về em.

Là anh, khiến em không còn là cô gái mạnh mẽ như ngày xưa nữa, không biết từ lúc nào em bổng trở nên yếu đuối, bổng cần lắm những quan tâm, những chiều chuộng, những câu chuyện cười khiến mỗi ngày trôi qua thật bình yên.

Là anh khiến em mơ mãi một giấc mơ chẳng thể nào thành hiện thực, giấc mơ có anh, có em nếu như em là người đầu tiên anh gặp chứ không phải là cô ấy.

Là anh, người có giọng nói ngọt ngào với nụ cười ấm áp, những quan tâm dành cho em để rồi khiến em trở nên nhỏ bé khi bên anh. Thế nhưng, anh vốn là người có trái tim ấm áp dành cho bao người, chỉ là đối với một đứa cô đơn như em, nó khiến tim em lạc nhịp, đơn giản chỉ một cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng thôi cũng khiến tim em rộn ràng cả một ngày.

Cuối cùng, em vẫn chọn bên anh cho đến hết thanh xuân của đời mình...

Yêu.

Là anh, người đã giúp em sống lại với những đam mê của mình, nhưng mỗi lần sống với những đam mê ấy, em lại nhớ anh, em nhớ giai điệu em và anh từng hát, em nhớ những ngày cùng anh học guitar, và cả những ngày cùng nhau làm việc, chạy xe trên những con phố dài lấm bụi đường, và rồi chúng ta trở thành những người bạn của nhau, chỉ có thể là bạn thôi, phải không anh?

Có những ngày tim đau đến nghẹt thở khi bên anh mà vẫn thấy nhớ, những lúc đó chỉ muốn anh hãy thôi quan tâm em, hay nếu có thể hãy biến mất khỏi cuộc đời em như chưa bao giờ gặp gỡ. Thế rồi, vẫn chọn cách bên anh để bình yên trôi qua một ngày.

Em ghét những đàm tiếu xung quanh em và anh, nó khiến anh mệt mỏi vì anh đã có cô ấy, nó khiến anh không nói chuyện với em như một người bạn nữa. Những điều đó lắm lúc cũng khiến em mệt mỏi nhưng rồi em phó mặc cho thế gian, ta vẫn cứ cười, cứ đùa, cứ thế thôi. Mỗi lần nghe anh kể về cô ấy, em vẫn cười và lắng nghe anh, có nhiều lúc tim đau quá, em cố tình nói vu vơ bất cứ chuyện gì đó để cổ họng không nghẹn lời. Cứ thế ngày qua ngày, bên anh như vậy, kệ đời, kệ người.

Em biết là rồi em cũng sẽ lớn, anh cũng sẽ kết hôn cùng cô ấy. Và ngày hôm đó anh sẽ thật vui và cô ấy sẽ thật hạnh phúc. Em sẽ mỉm cười nhìn anh, dù rằng đêm hôm đó em sẽ khóc rất nhiều, tim thổn thức từng nhịp vì nhớ anh, nhớ những ngày tháng tuổi trẻ của em khi có anh bên cạnh. Và rồi rất lâu, rất lâu sau đó, em cũng sẽ phải kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình, sẽ có người quan tâm em, kể cho em nghe những câu chuyện cười, bên em khi em mệt mỏi và sẽ là người có trái tim ấm áp giúp xóa đi những vết thương lòng trong em. Rồi em vẫn sẽ liên lạc với anh, là khi trái tim em đã bình yên trở lại, thôi không thổn thức nữa.

Hiện tại, em vẫn sẽ có chấp bên anh,

Mặc cho ai nói gì về em, em vẫn ích kỷ như thế, miễn tình yêu của em sẽ không khiến hạnh phúc của anh tan vỡ. Nó chỉ đơn thuần xuất phát từ trái tim em, đơn phương nhưng vẫn an nhiên mỗi ngày.

Bất chấp những tiếng nấc mỗi đêm về, và dù cho tim có nhói đau đến thế nào đi nữa em vẫn dành cả thanh xuân cho anh, cho nụ cười khiến tim em bình yên mỗi sáng, cho những quan tâm dù nhỏ bé nhưng khiến em ấm lòng. Nghe anh kể về chuyện của anh và cô ấy vẫn được, miễn là bên anh đến khi tim đau quá không chịu được nữa. Khi đó em sẽ chấp nhận bước trên con đường riêng của mình, con đường đó sẽ không có anh.

Nhưng mà hôm nay và cả những ngày sau này nữa, vẫn sẽ bên anh từng ngày, vẫn sẽ nhớ về anh, vẫn yêu anh âm thầm như vậy – thanh xuân của em.

St

Related Posts: